Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/164

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 162 —

— Gây dựng là ơn riêng của một người, cương-thường là nghĩa lớn của thiên-hạ. Tôi vì sự tôn phù nhà Lê mà làm việc này, là để chống-đỡ cho nền cương-thường. Đó là một việc chí-nhân đại-nghĩa, vậy mà ông lại bảo là tàn-tặc, há chẳng thậm-tệ? Nếu không phải tôi nghĩ sai, thì chắc là ông nói quá!

Long nói:

— Nhà vua vốn đã tôn sẵn, cần gì đợi ông tôn-phù? Chẳng qua ông cũng chỉ mượn cớ đó để làm cho trôi cái mưu cướp bóc đó thôi. Nhưng mà nhà nước đương như bình vàng không mẻ, bỗng chốc vô-cố ông đưa người ngoài tới đây, làm hại chủ-súy, làm tàn nhân-dân, người trong thiên-hạ sẽ cho ông là beo sói diều quạ. Gọi là tàn-tặc, chưa phải quá lạm. Nay ông tựa vào thế-lực ngoại-quốc, chẳng qua cũng như « cáo mượn oai hùm » mà thôi. E rằng lòng người còn nhớ họ Trịnh, chắc phải có ngày sinh biến. Rồi nữa người ta bỏ ông mà về, ông đem cái thân cỏn con để cõng cái tội tầy trời, làm thế nào mà đứng vững được với thiên-hạ?

Chỉnh càng cắn răng tức giận, nhưng cũng vờ đổi sắc mặt và nói: