Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/157

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 155 —

Trang nói:

— Ông chớ nói dối người ta! Cái ẩn-trạng của thầy-trò nhà ông, lúc nãy tôi thấy cả rồi, còn che mắt ai được nữa? Từ xưa đến nay, hưng-phế là việc rất thường, ông cũng không thể tránh khỏi, đừng có giấu diếm làm chi cho nhọc mình!

Rồi Trang dẫn Tông về nhà. Tông đổi sắc mặt và nói bằng giọng giận dữ:

— Vua Chúa phải có mệnh trời. Chính thật Đại-nguyên-súy Đoan-nam-vương là tao! Nếu có chết về tay người nước cũng là mệnh trời. Tha-hồ cho mày làm gì thì làm!

Trang bèn sai người chạy đi báo tin cho giặc. Tông và hết thảy những người đi theo đều bị bắt giữ.

Quán nghe tin đó, thân-hành đến tận chỗ Tông, rập đầu xuống đất mà nói:

— Làm cho Chúa đến nỗi này là tội tôi cả.

Tông đáp:

— Người ta ai có bụng nấy. Ngươi có dự gì?

Quán lui trở ra, bảo Trang:

— Chúa là Chúa chung thiên-hạ, mà ta thì là thày mày! Nghĩa cả vua tôi... sao mày nỡ thế?