Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/148

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 146 —

gì, lại không có mưu-kế gì chống chế quân giặc, trong lòng đã chán, những người tả hữu lại đều công kích Huy-Bích rất dữ, Tông bèn bãi chức Huy-Bích bắt phải ra trận đốc-chiến.

Tể-tướng đi rồi, lòng người càng nôn-nao, Tông bèn đòi Nguyễn Công-Sán vào phủ, hỏi nên đánh giặc hay nên lánh giặc. Công-Sán thưa:

— Giặc kéo quân vào sâu xứ lạ, đó là một điều mà trong binh-pháp rất kỵ. Nên dử cho chúng tới gần, rồi đánh một trận mà giết cho hết, như thế cũng là kỳ-đạo trong việc dụng binh. Vả lại, kinh-sư là nơi căn-bản của thiên-hạ, bỏ kinh-sư thì sẽ đi đâu? Chẳng những thế, nếu như kiệu Chúa lật-đật ra thành, tất-nhiên lòng người sẽ phải lìa tan, ấy là đem nước mà trao cho giặc. Vậy thì bây giờ chỉ nên xin với Thái-phi và cả sáu cung hãy tạm lánh ra ngoài thành mà thôi.

Tông cho lời Sán là phải và tự nghĩ rằng: Trong các võ-thần chỉ Thạc quận-công[1] là tay lão-tướng có thể trông cậy, tức thì cho người ra trấn Sơn-tây, đòi luôn ông ta về


  1. Tức Hoàng Phùng-Cơ