Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/145

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

VII

Trong khi Phú-xuân bị vỡ, tin báo đến kinh, những người bàn bạc đều nói: Thuận-hóa vốn không phải là bờ cõi của triều-đình, tiên-triều hao phí bao nhiêu của cải trong nước, lấy được xứ ấy, lại phải đem quân đóng giữ, rút lại chẳng có ích gì. Ngày nay lại mất, cũng là việc may. Bây giờ chỉ nên nhắc lại cái lệ đóng đồn ở trấn Nghệ-an, định rõ cương-giới hai nước. Ta lấy sự mất xứ Thuận-hóa làm may, chắc họ cũng lấy sự lấn đất của ta làm điều đáng ngại. Như thế sẽ không phải lo nữa.

Thế là kẻ trên, người dưới, ai nấy đều yên lòng. Chợt nghe Nghệ-an bị vỡ, quân địch sắp sửa tới nơi. Cả triều đều hốt-hoảng thất-thố. Bấy giờ mới sai Thái-đình-hầu[1] đem


  1. Trịnh Tự-Quyển