Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/141

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 139 —

Bình đáp:

— Bắc-hà là một nước lớn, có nhiều nhân-tài. Cổ-ngữ có câu: « Con ong có nọc » không thể khinh-thường.

Chỉnh nói:

— Nhân-tài Bắc-hà có một mình tôi mà thôi. Nay tôi đi rồi, ấy là cái nước trống không, xin đừng nghi ngờ.

Bình vốn khéo dùng ngôn-ngữ vặn người, liền đùa mà rằng:

— Không ngờ ở ai, có lẽ ngờ ở ông chăng?

Chỉnh tái mặt, tạ:

— Đó là tôi cũng theo bụng ngu hèn, cực nói nước tôi không có nhân-tài đó thôi.

Bình lại an-ủi mấy câu rồi tiếp:

— Một nước đã đứng được bốn trăm năm, một chốc mình đến cướp lấy, người ta sẽ bảo việc ấy là cái gì?

Chỉnh đáp:

— Nước tôi có vua lại có cả Chúa, đó là việc cực biến xưa nay. Và Chúa Trịnh tiếng là phù Lê, kỳ thực vẫn là ăn hiếp thiên-tử, người trong nước vẫn không bằng lòng.