Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/123

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 121 —

Bởi thế, ân-tình giữa Nhạc với Chỉnh, mỗi ngày mỗi thêm đằm thắm.

Tuy vậy, trong khi ở với Tây-sơn, Chỉnh vẫn hàng ngày mong về nước cũ.

Ngoài này triều-đình mất Chỉnh cũng lấy làm lo, nên đã treo giải ai dụ được Chỉnh trở về, sẽ có trọng-thưởng.

Một người em rể của Chỉnh xin nhận việc đó, Triều-đình liền cấp cho y một đạo mật-chỉ để y lên đường.

Gặp Chỉnh, người ấy chưa kịp nói gì, liền bị Chỉnh hỏi:

— Bay lận-đận trèo đèo lội suối tới đây làm chi? Có phải định làm thuyết-khách cho Chúa Trịnh không? Bay coi mặt ta từ thủa đẻ ra đến giờ đã có khi nào nghe ai xui khôn xui dại, mà bay cả gan như vậy?

Người ấy cúi đầu nín lặng, không dám nói sao. Chỉnh lại hỏi:

— Tuy vậy, bay đã ở Bắc vào đây, chắc là biết rõ. Vậy bay hãy kể ta nghe: Sau khi Huy Quận-công bị nạn, công-chúa[1] và các cậu trốn tránh đi đâu?


  1. Vợ quận Huy, con gái Trịnh Doanh.