quan tiền, gọi là khao thưởng chư-quân, chư-quân nên đồng lòng tha thứ cho hai mạng đó.
Chư-quân đáp:
— Chúa còn tiếc hai người đó thì cả phủ-đường sẽ không còn! Chúng tôi cần gì số tiền ấy!
Giữa lúc họ đương lao-nhao, Nhưng-Thọ ra mặt và nói:
— Nhà Chúa đã phải nói nhũn như vậy, chư-quân không nên không nể lời. Mấy chục người kia liền phụ-họa vào. Rút lại quân lính ai không tham lợi. Họ bèn dịu giọng mà rằng;
— Đã thế, thì hãy tha cho em ruột Thái-phi. Nhưng còn Chiêm-vũ là người giữa trời, chúng tôi phải xin mỗi người, một miếng thịt để nhắm rượu; rồi sẽ giải-tán tức thì!
Tông nói:
— Tha thì tha cả. Sao còn tách-bạch người nọ người kia?
Chư-quân nói:
— Nhà Chúa nếu còn quanh co che chở Chiêm-vũ, hễ mà chúng tôi điên tiết, thì cả quốc-cữu cũng không thể thoát.