Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/7

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 101 —

đảo điên, chớ cô nương có cang chi phòng ngại, nói rồi thì thấy trời vừa rựng sáng. Đông-Sơ liền từ giả Nhứt-Lang và Nhị-Cô, rồi dắc tên bộ hạ và Xuân-đào trở về Lử-quán.

Hoàng-nhị-Cô thấy Đông-Sơ thật một người phong tư tuấn dật, tướng mạo đường hoàn, thì đứng sững và ghé mắt ngó theo, rồi cũng ao ước mà thầm thương trộm mến.



HỒI THỨ HAI MƯƠI MỐT

Nơi vực thẫm Thục-nử quyết liều thân,

Giữa Thạch-đình anh hùng ra cứu mạng.

Đây xin nhắc lại việc Bạch-thu-Hà ở tại thạch-đình cũng tưởng hứa đở nhơn duyên với Nhị-Cô đặng trì huởn ít ngày mà kiếm thế thoát thân qua xứ khác. Chẳng dè Nhị-Cô tính việc hôn nhơn cho anh rất gấp, Thu-Hà túng thế phải quyết ý liều mình, nên đêm ấy đễ thễ-nữ Xuân-Đào ngũ rồi lén lại nơi bàn, viết một phong thơ, tỏ hết tâm sự căng duyên, rồi lại đứng dựa cữa sổ thạch-đình, ngó xuống chổ biễn thẫm vực sâu, thì rưng rưng hai hàng giọt lụy mà than rằng:

Cha mẹ ôi! Cha mẹ banh da xé thịt, mang nặng đẻ đau, mà cho con một vóc hình hài nầy, cũng ngở là con khôn lớn trưởng thành, đặng kiếm chổ giai ngẫu lương duyên. mà đền đáp công ơn sanh dục, chẳng dè cuộc nhơn duyên điên đảo như vầy, vậy con cam lổi cùng mẹ cha, liều như con thác thuở trong nôi, thà con mượn sông biển mà liều với hình hài, hơn là nuôi một khối khổ tình trong gan ruột.

Vỏ-đông-Sơ ôi! Chàng có biết cho tôi vì ai mà phải ăn sầu uống thãm, gối tuyết nằm sương, ra thân lưu-lạc giang hồ, đặng giữ một lòng son-sắc với tình cho trọn lời thệ ước, vì ai mà trong lúc canh tràng đêm tịnh, đứng đây thở vắng than dài, chỉ biết cái vực thẫm biển sâu nầy lam một khuê trường thứ hai, để mà vùi thân gởi xát, tình lang ôi! Nay đã ra nông nổi thế nầy, cũng bởi: Vì ai vấn chặc tình duyên, tơ sầu đức ruột lữa phiền cháy gan!