Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/36

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 130 —

HỒI THỨ HAI MƯƠI BẢY

Đền nợ nước anh hùng ra tữ trận,

Trọn ân tình, liệc nữ quyết liều thân.

Vừng ô thấm thoát phúc lặng đài tây, gươm nguyệt lấp lòa đã treo bóng thỏ, đoạn Vỏ-đông-Sơ cùng Thu-Hà đương ngồi trước Hoa-viên đàm đạo, bỗng thấy một tên Ngự-lâm-quân, ngoài cữa vội vã bước vô, cúi đầu chào Đông-Sơ và nói: Bẫm Đô-Húy, có thánh chỉ dạy đòi, về việc binh tình cẫn cấp.

Đông-Sơ nghe nói liền bước lại tiếp lấy thánh chỉ đọc coi, thì thấy nói như vầy:

« Nay nhơn Thanh-Triều ỷ thế, nước mạnh binh nhiều, muốn xâm phạt lấn lước nước ta, vì vậy nên trẩm phải ngự giá thân chinh, quyết đánh cùng quân Tàu một trận, trước là bảo tồn giang-san của tổ quốc, sau là cho quân mảng châu biết ta là nước có Ái-quốc tinh thần, chẳng phải một dân tộc chịu đè ép dưới cường quyền, để cho chúng nó buộc ràng hà khắc như mấy đời trước. Vậy truyền cho Đông-Sơ đô-húy, lập tức đến tĩnh Lạng-sơn, đặng quảng xuất các đạo vỏ-lâm-quân, và theo trẩm mà lảnh chức ngự tiền Hộ-giá. »

Đông-Sơ đọc rồi thì nét mặt có sắc buồn dào, đứng ngó Thu-Hà một cách sững sờ và nói: Ái-khanh ôi! cũng tưởng hai ta đã hết cơn ly biệt, đến lúc trùng phùng, đặng cùng nhau vui cuộc lương duyên, cho toại chí lúc bình sanh sở nguyện, chẳng dè cái thời điên vận đảo, nó cứ theo đeo đuổi buộc ràng, hờn thay cuộc thế đa đoan, khiến cho gặp buổi nước nhà hửu sự, vì vậy nên Triều-đình hạ chĩ, đòi tôi ra hộ giá Thánh-hoàng, làm cho đôi ta phải rẻ phụng lìa loan, thì biết chừng nào mới đặng vầy vui giai-ngẩu.

Thu-Hà nghe nói thì động lòng ly biệt, càng thêm xót dạ ân tình, rồi nghĩ cho nhà nước đương gặp buỗi hoạn nạn truân chiên, thì gượng gạo lấy lời hơn thua mà tỏ bày khuyên nhủ, rồi nói: