Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/27

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 121 —

như bay, chừng tới đầu cầu thấy một người té trên động cát, còn một người đương chới với giữa sông, người cởi ngựa ấy tức thì nhảy xuống lội ra, vớt đem vô bờ, và day lại nhìn mặt xem coi, thì sửng sốt tâm thần, và rất nên khinh dị, rồi một tay ôm người ấy đễ trên đầu gối, còn chơn kia thì quì xuống bãi cát và la lên rằng:

Uã nầy Bạch-thu-Hà phải chăng? Uã này tình-khanh phải chăng? Thu-Hà nào đã trầm thân tự tữ? Còn Thu-Hà nào nay lại gặp đây?

Thu-Hà nghe hỏi dực mình, ngó lại thì cái trí mơ màng kinh sợ khi nảy làm cho nàng ngơ ngẩn như giấc chiêm bao, rồi tức thì la lên: Uã Vỏ-đông-Sơ! Uã lang..... tới đây muốn kêu lang quân thì nghập ngừng mà nính lại, rồi liền chờn vờn đứng dậy, lấy tay xô Đông-Sơ dang ra, và nét mặt lộ ra một cách rất lơ là buồn bực, dường như một người ngui lòng rủng chí, bạc ước vong tình, rồi cúi mặt làm thinh, chẳng nói chi hết.

Kế Triệu-Dỏng dưới nước trồi lên, thấy thì tưởng Bạch-xuân-Phương với Vương-Bích, nên lật đật bương bã lội vô, chừng lại gần thấy Vỏ-đông-Sơ thì mừng quính và la lên rằng: Uã Vỏ-ân-huynh, Ân-huynh ở đâu rượt tới, thình lình, làm cho tôi thất kinh, tưởng Bạch-xuân-Phương nên đánh xe chạy hoản.

Đông-Sơ thấy Triệu-Dỏng và Triệu-nương thì mừng rở chào hỏi lăng xăng, và nói: tôi đi tuần vãng phía Tây-bắc trở về, dọc đường thấy xe, ngở là xe của bọn gian nhơn, nên giục ngựa rượt theo, chẳng dè ngày nay chúng ta thình lình, mà đặng nhứt trường tụ hội, thì cũng là một cuộc rất hân hạnh kỳ phùng, làm cho những sự mơ tưởng ước ao bấy lâu, nay thoạt nhiên đổi ra một cảnh ngộ rất vui lòng toại chí.

Triệu-Dỏng day lại Thu-Hà và hỏi: Tiểu-thơ có hề chi chăng?

Thu-Hà nói: không sao, kế nghe phía bên đầu cầu có tiếng rên la, Đông-Sơ với tên bộ-hạ và Triệu-Dỏng lật đật chạy lại coi ai, thì thấy tên đánh xe nằm dưới đầu cầu, hai tay ôm chơn và rên và nói: