Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/20

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 114 —

Bữa nọ Vương-Bích lên chùa dạo xem phong cảnh, xảy gặp Bạch-thu-Hà thì vội vã rược theo. Chừng thấy Thu-Hà vào khách phòng, thì lật đật trở lại thông tin cho Bạch-xuân-Phương hay, rồi hai người dắc nhau tới khách phòng mà kiếm.

Khi Bạch-xuân-Phương thấy Thu-Hà ngồi dựa trong phòng, liền bước vô lấy giọng nghiêm trang quở trách và nói: Thu-Hà, em sao rất tệ, làm cho bối rối đạo nhà. Cớ sao nữa đêm lén bỏ ra đi, mà chẳng chịu vầy duyên cùng Vương-Bích? Trước đã chẳng tuân theo lời gia-huấn, sau là chẳng kể đến luật quan trên, vã lại mình là con nhà trâm anh vọng tộc, mà đem thân lưu lạc giang-hồ, như một đứa hạ tiện nữ lưu kia, thì còn chi gọi rằng một gái khuê môn danh giá? Nay đã có Vương-Bích đây, vậy em phải trở về mà vầy cuộc nhơn-duyên, trước là việc hôn phối sẻ đặng hoàn-thành, sau là tránh tiếng thiên hạ người chê bai nghị luận.

Thu-Hà nghe anh nói vậy, thì sắc mặt buồn xàu, và trả lời rằng: Thưa anh, xin anh chớ nhọc lòng ép buộc, vì em đã quyết ý từ hôn, em nay cũng như bác nước đỗ đi, lẻ nào còn toan bề hốt lại thì sao đặng.

Vương-Bích thấy Thu-Hà chẳng chịu, thì bước tới và nói rằng: Xin Tiểu-thơ hảy hồi tâm xét lại, rồi nghĩ đó mà coi, việc hôn nhơn là một việc đại sự trong đạo cang thường, chớ chẳng phải như việc tầm thường nhỏ mọn. Vả lại khi cưới gã thì đã có quan viên thị chứng, hai bên thân tộc rỏ ràng. Và có sính lễ hôn thơ, tôi còn giử đây đễ làm bằng cớ. Nếu Tiễu-thơ quyết ý từ hôn chẳng chịu, thế thì tôi phải kiêm tương nội vụ mà đầu cáo cùng quan trên. Chừng ấy tôi e cho Tiểu-thơ chẳng những là bị tội bội ước đào hôn, mà Bạch-công-tữ đây là anh của Tiểu-thơ cũng chẳng tránh khỏi tội đồng mưu liêng lụy đó nữa. Tiễu-thơ là người thông minh hào mại, lẻ đâu chẳng rỏ pháp luật triều đình, xin Tiễu-thơ hảy thẩm đoán trầm cơ, nếu đễ cho tồi bại gia-phong, thì còn chi là danh giá của con nhà trâm anh vọng tộc.

Vương-Bích nói rồi, thò tay vào túi lấy tờ tập-nả đưa ra. Thu-Hà thấy tờ tập-nả có chử quan phê, thì thất kinh và