Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/50

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 96 —

thơ nầy là thơ của tôi khi ở Đông-kinh, và người nầy là người tình nghĩa của tôi đã có lời thệ ước, và gá nghĩa nhơn duyên như lời tôi đã tỏ cùng Túc-hạ khi nảy đó vậy. »

Nhứt-Lang nghe nói thì nheo mày và tự nghỉ rằng: nếu vậy thì tên Bạch-thu-Hà trong thơ nầy với người mình sẻ cưới đây, hẳn là một người chẳng sai. Nhưng sao em là Nhị-Cô chẳng dò trong lóng đục, gạn hỏi sự tích cho rỏ ràng, đễ lầm lở nhơn duyên của người, làm cho rẻ phụng lìa loan, vậy sao rằng phải, hay là em mình nó thấy người thất thân lưu lạc, mà có ý cậy thế ép duyên, rồi ẩn việc tình nghĩa cùng Đông-Sơ, chẳng cho mình rỏ. Nay việc hiễn nhiên bằng cớ, thì chẳng lẻ ta vì một gái ấy mà khỏa lấp lương-tâm, và làm đều cường hôn đoạt lý cho đặng. Nghĩ rồi day lại nói với Đông-Sơ rằng:

Đây tôi xin tỏ thiệt cùng quan-nhơn, người tôi sẻ cưới ngày mai nầy, danh tánh huê hương và căng do sự tích đều in như người trong thơ đó vậy, và tôi quả quyết là một người chẳng sai. Nay gặp quan-nhơn đến đây, thật là người củ duyên xưa, đã đặng trùng phùng hội diện. Vậy thì tôi xin tỏ thật cùng Quan-nhơn, tôi nay quyết ý từ hôn, và đưa người ấy lại cho Quan-nhơn cho trọn niềm tình nghĩa. »

Đông-Sơ nói: « Nếu Túc-hạ nói vậy, ra lý tôi cố ý đến đây đặng phá hoại nhơn duyên và đoạt tranh người hôn phối của Túc-hạ đó sao? Nếu như nàng ấy quả thiệt Bạch-thu-Hà mà người đã bằng lòng gá việc hôn-nhơn cùng Túc-hạ rồi, thì sự tình nghĩa giao ước cùng tôi ngày xưa, nay đã xem dường trôi theo dòng nước. Vã lại tôi là một đứng đường đường Nam-tữ, và trong thiên-hạ chẳng thiếu chi Thục-nử thuyền quyên, lẻ đâu tôi còn nhìn một người bội ước vong tình như vậy, mà kết làm lương duyên cang lệ, và tôi chẳng hề chịu đem một danh giá anh hùng nầy, mà làm đều tranh đoạt hôn-nhơn, là một đều rất nhục nhơ phi lý ấy đâu?

Nhứt-Lang nói: việc nầy tại em tôi là Nhị-cô, ra đứng trao lời tác hiệp, buộc việc hôn-nhơn, nhưng tôi chưa hề