Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/40

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 86 —

biễu lên, tên bộ hạ mượn thế Đông-Sơ vùng một cái rồi nhảy lên trên đất, ngó lại thì thấy một hang đá rất sâu, dưới hang tối thui như mực.

Tên bộ hạ đã hoãng vía kinh hồn, đứng thở pho pho như trâu cắt cổ. Đông-Sơ hỏi cớ sao mà mi sụp xuống hang ấy? Tên kia nói: Tôi đương đi với quan-nhơn, bỗng thấy dưới đất ló lên hai cánh tay đen thui, rồi thò nắm hai ống chơn tôi, hơi lạnh như đồng, tay nhám như da cá đuối. Tôi chưa kịp vùng thì đã kéo ngay xuống lổ, bây giờ hai chơn còn đau lăng-tăng, rờ coi thì rần rần dường như rướm máu.

Đông-Sơ cũng lấy làm sự quái gở, rồi nỗi giận lại ôm cục đá dựa đường rất to, quăng xuống hang ấy một cái nghe kêu bon bon, dường như liệng đá xuống giếng sâu vậy. Đó rồi hai người lần lần đi tới cái cổ tháp, thì thấy bốn phía quạnh hiu, cửa đóng then gài, phía ngoài có một vòng thành xây bọc xung quanh, cỏ mọc biềm leo rậm rạp.

Hai thầy trò đứng ngó một hồi, rồi lần lại phía sau leo thành nhảy vô, thấy trong tháp tối mò, tư bề lặng lẻ, duy nghe những tiếng sành kêu tích tích, dế gáy re re, trước ngỏ quanh hè, dơi bay rẹt rẹt. Đông-Sơ với tên bộ hạ rút gươm cầm nơi tay, rồi lần bước vào trong. Bỗng thấy một lằng ánh sáng nhán qua rồi mất.

Đông-Sơ nói với tên bộ hạ, biễu phải coi chừng bốn phía cho kỷ. Kế nghe trong cữa rọc rạch dường như chơn đi động đất, nhưng chẳng thấy chi. Đông-Sơ đứng lại để coi. Kế thấy một bóng đen cao lớn sầm sầm, phăn phăn đi tới. Đông-Sơ cầm gươm hét lên một tếng hỏi ai, phải yêu quái đó chăng? Cái bóng đen kia liền đứng lại rồi đi vòng ra phía sau.

Đông-Sơ với tên bộ hạ bước theo, nhưng bị bàn ghế cãng trở nghinh ngan, nên đi mau không tiện. Còn cái bóng đen kia đi quanh qua lộn lại thấm thoát như không, và nghe tiếng áo cọ nhau lào xào, như tiếng đệm bao ai kéo trên đất vậy.

Đông-Sơ nóng nãy quyết rược theo bóng đen ấy mà