Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/20

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 66 —

bộ-hạ ở đó coi ngựa, rồi nhảy ngay xuống tam-bãn lấy chèo bơi theo. Theo mau chừng nào thì thuyền ấy lại chạy mau chừng nấy.

Đông-Sơ thấy vậy càng hồ nghi, ráng sức bơi theo, tam-bãn trường lên ngọn sóng lước tới như bay. Kế đó gió càng ngày mạnh, sóng càng khắc càng to, chiếc tam-bãn hụp xuống trồi lên giữa trận ba đào, xem rất nguy hiễm. Những người đứng trên bến đò thảy đều kinh tâm táng đởm. Nhưng Đông-Sơ là người đã từng quen xua thuyền cởi sóng, nơi chốn mặt biễn chơn trời, nên gặp cơn nguy hiểm thế nào, cũng chẳng nao lòng thối chí.

Khi Đông-Sơ thấy thuyền ấy chạy trước đã xa, và lại chiếc tam-bãn bị sóng dập gió dồi, trồi lên hụp xuống, vô nước đã nhiều, nếu gặp một lượng sóng to, ắc chìm chẳng khỏi, lại trộm nghĩ rằng: Nếu mình theo chẳng kịp thuyền kia thì chắc Tiễu-thơ phải lâm tay độc thũ. Nghĩ vậy nên và bơi và tác nước, đặng ráng mà rược theo, chẳng dè một lượng sóng rất lớn lước tới ồ ồ, bỏ vòi cao hơn năm thước, dựng trước tam-bãn như một vách thành, rồi ào ào chụp xuống.

Đông-Sơ lúc ấy ngước mặt kêu trời và la lên rằng: « Trời ôi, ai cứu tôi với! Cái sóng vô tình kia ôi! thuở nay ta không thù oán chi đến mi, sao ngày nay mi chờ ta đến đây mà hại vậy. » Vừa dức lời thì ngọn sóng dử tợn ấy đã dồi chiếc tam-bãn lên trên không, rồi hạ xuống sâu như vực thẩm, kế một ngọn sóng nữa ùn ùn lước tới chụp lên, thì chiếc tam-bãn và Đông-Sơ đều chìm mất.

Một cuộc nguy hiễm rất dữ dằn nầy, dẩu cho ai sức mạnh như thần, tài lội như rái, cũng không thế nào vẫy vùng thoát khỏi đặng. Huống chi Đông-Sơ bị bơi một hồi đã mỏi mệt tay chơn, lại giữa chốn cuồng phong nộ lãng, nước chảy sông sâu như vầy, thì còn sức đâu mà lội đặng.

Lúc nầy tên bộ hạ của Đông-Sơ và mấy người đứng trên bến đò đều thất kinh và la lên: Trời ôi, chiếc tam-bãn đã chìm rồi còn chi mà kể. Khi Đông-Sơ bị một lượng sóng dử nhận chìm thuyền rồi, nổi lên hụp xuống hai ba lần đã mõn sức đuối hơi, đó rồi lần lần ngấm xuống. Trong