Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/9

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 8 —

chịu cực khổ với ta trong thành nầy đã ba năm dư, cáng tưởng hết sức với nước nhà mà trừ loài nghịch tặc, nhưng binh giặc càng ngày càng đông, mà trong thành lương tiền đều hết. Vậy nay ta quyết mượn ngọn lữa nầy mà vị quốc quyên sanh, cho khỏi nhọc lòng tướng-sĩ; nhưng ta xin tướng-sĩ một đều là sau khi ta thác rồi, thì các tướng-sĩ sẻ mở cữa thành ra mà trở về quê hương xứ sở, đặng nuôi dưởng cha mẹ vợ con, chớ chẳng nên dục lợi cầu vinh mà hàng đầu kẻ giặc. »

Nói rồi day qua hướng Nam lạy vua 4 lạy, rồi lấy điếu thuốc của ngài hút liện trên giàng hỏa, thuốc súng bắt lữa lừng lên.

Ôi! cái hồn trung liệc cũa một vị khai quốc công thần, nay đã theo ngọn lữa vô-tình nầy; phất phất phiêu phiêu, mà tiêu diêu nơi cỏi thọ.

Đây tôi xin nhắc lại tên Vỏ-đông-Sơ khi cha người là Vỏ-Tánh mất rồi, thì Đông-Sơ còn nhỏ ở với mẹ là Ngọc-Du công-chúa tại Nam-Kỳ, đến khi lớn lên thì mẹ đã từ trần, Đông-Sơ bèn ra ở với chú tại thành Bình-Định mà học nghề văn, tập nghiệp vỏ. Thật là một vị con dòng cháu giống cũa cữa tướng nhà quan, tánh chất thông minh học ít biết nhiều, nên văn vỏ gồm hai, đáng một bực nhơn tài tuấn kiệt.

Chú thấy Đông-Sơ thông-minh hào-hiệp, thì thương cháu cũng như con: bởi vậy nên đã nhiều phen muốn tính việc nhơn duyên, đặng định cho cháu sánh bề giai ngẩu. Nhưng Đông-Sơ chối từ không chịu, mà thưa với chú rằng:

Thưa chú! chú đã đem lòng hạ cố mà nghĩ thương chúc phận đơn cô, nên muốn tính việc lứa đôi, thì cháu chẳng xiết muôn ngàn cãm tạ. Nhưng mà cháu nghĩ phận trẻ đương lúc bèo mây trôi nỗi, nào biết đâu là biển ái nguồn ân, vì cái án công danh còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nơi chốn phong trần, chưa biết chừng nào đặng mở mang mày mặt, lẻ đâu dám vội quên chữ lập thân hành đạo, cho hiển tỗ vinh tông, lại đem cái chí khí nam-nhi mà ràng buộc theo dây tình thê-nữ? Vả lại: sự chồng vợ là