Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/8

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 7 —

Trong khi đương châm-châm mắt ngó cái cãnh tượng của Vỏ-trụ san hà, mê mẩn thú nước bít non xanh, làm cho ngơ ngẩn tâm thần, rồi đứng sửng chần ngần, như điên như ngốc, thình lình thấy một lằng khói mù mịt, xung xăng bay lên dựa mé rừng kia, rồi lần lần bay qua triềng núi nọ.

Kế một lác nghe tiếng lạc đồng rãng rãng, chợt thấy một bóng ngựa kim ô, bốn vó bỏ liền vo, chạy nghe lốp bốp. Chừng chạy lại gần, thì rỏ ràng một con ngựa cao lớn vậm vỡ phi thường, chóp mao xũ tráng, hình như sư-tữ hạ sơn, lông gáy dững ngay, dạn giống kỳ-lân xuất thế yên cương đẹp đẻ, kiều khấu rở ràng thật là: một giống hùng mã long-cu, chớ chẳng phải ngựa tầm thường sánh kịp

Trên ngựa ấy thấy một trang niên thiểu, lưng mang đản kím, mình mặc vỏ-trang, tướng mạo đường đường, thật đáng một vị anh hùng hào-kiệt, đương buông cương giục ngựa, bôn ba lước dậm quang-hà, vược bụi băng rừng vội vã theo đường tiễu-lộ.

(Khán quan có biết một vị thiếu niên nầy là ai chăng? Nếu tôi không cầm viết chĩ ngay ra dưới đây, thế thì liệc vị khán-quan có lẻ cũng còn hồ nghi mà tưỡng rằng một người tha ban dị chũng.

Song người thiếu-niên nầy chẳng lạ, người nầy tên là Vỏ-đông-Sơ, vẩn là con cũa một vị Khai-quốc công-thần của đức Cao-Hoàng khi xưa, là quan Hậu-quân Vỏ-Tánh.) Đây tôi xin nhắc sơ lược sự tích của quan Hậu-quan Vỏ-Tánh. Nguyên là người ở Baria, sau nghe Cao-hoàng muốn phục-nghiệp trung hưng, thì ngài đem binh ứng nghĩa, đánh với Nguyển-Nhạc Tây-Sơn, đến đâu thì kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công, bọn giặc đều táng đởm kinh tâm, mà cho ngài là một vị Vỏ-công danh tướng.

Khi ngài bị một vị tướng-quân cũa Tây-Sơn là Trần-quan-Diệu vây thành Bình-Định ba năm, trong đã hết lương, ngoài không binh cứu. Đương lúc thế cùng binh nhược như vậy, ngài bèn lên cái lầu Bác-giác kia, rồi kêu tướng-sĩ đến mà nói như vầy: « Các tướng-sĩ ôi! ta cãm ơn tướng-sĩ đã tận tâm kiệt lực, lước đạn xông tên, mà