Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/34

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 33 —

HỒI THỨ BẢY

Luận vỏ nghệ tráng sĩ luyện tinh thần,

Khãy tỳ bà Tiễu-thơ đờn phụng-khúc.

Khi Tiễu-thơ trở vô tới khuê-phòng, thì trong lòng hảy còn hồi hộp, rồi nghĩ đến sự chim bạch-yến bị tang xương nát thịt dưới một vấu chưn con dều kia, mà không ai cứu tữ huờn sanh, thì lại càng đau lòng thê thảm. Sự ấy nó làm một gương dữ tợn mà dọi ngay nơi lòng Tiễu-thơ, đặng mà nhắc Tiễu-thơ nhớ lại sự thằng cường bạo hôm nọ, nếu chẳng có Đông-Sơ cứu mạng thì trong nháy mắt cũng bị hại như con chim bạch-yến ngày nay đó vậy. Nghĩ như vậy chừng nào lại càng tư tưởng Đông-Sơ chừng nấy.

Bởi vậy nên cái mối duyên nợ nó càng ngày càng ràng buộc tấm lòng thương, còn con sóng ân tình nó cũng càng ngày càng tràng trề nơi biễn ái.

Cách ít bữa Tiễu-thơ và Thể-nử dắc nhau ra lương-đình, xem trăng hứng mát. Nguyên chỗ lương-đình nầy là một chỗ cảnh tình thanh lịch, gió mát trăng trong, chung quanh có trồng đủ các thứ hoa, nào là mẩu-đơn thược-dược đỏ trắng xen hàng, nào là vạn-thọ tường-vi, xanh vàng ững sắc, bên thì mấy cụm trúc nó lao rao tiếng quyễn; bên thì mấy nhành đào nó đỏng đảnh đưa duyên, phía trước thì thấy do de mấy bụi tóc tiên, dây thì vấn theo sơn ly, dây thì vấn theo cữa sổ, bông hoa dà đuộc, hình như Tây-thi mê giấc, mà trâm chuổi bỏ lòng thòng, nhánh lá phất-phơ, dường như thục-nữ sầu ai, mà tóc tai cài dã dượi.

Còn phía trong lương-đình thì có đủ văn-phòng tứ-bữu, liễn cẩn màng thêu, chén bạc dĩa vàng, ghế bàn tinh khiết. Trên vách có treo một mặt Tỳ-bà, vành ốc xoa-cừ, đầu vơi ngậm tụi. Kế đó lại có treo một tấm tượng nhứt họa nhứt thi, vẻ hình yêu-ly đương đâm Khánh-kỵ.

Khi Tiễu-thơ và Thễ-nữ đi thơ thẩn theo mấy vòng hoa, rồi vô lương-đình ngồi dựa cữa sỗ, thấy một cái bông tường-vi với phù-dung đương đưa qua phất lợi, dường như nó ngã ngớn giỡn trăng, và rung rẩy băng xăng, dường như nó lẳn lơ cười gió, rồi thấy cung trăng lắp ló, trong