nằm hóng mát ở mái hiên tây, tay cầm cái quạt, vịnh bài thơ rằng:
Mười bảy hay là mười tám đây?
Cho ta yêu giấu chẳng rời tay.
Mỏng dầy chừng ấy chành ba góc,
Rộng hẹp dường nào cắm một cay.
Càng nóng bao nhiêu, thời cang mát,
Yêu đêm chửa phỉ, lại yêu ngày.
Hồng hồng má phấn duyên vì cậy.
Chúa giấu, vua yêu một cái này
Xuân-Hương vừa vịnh xong bài thơ, thì thiu thiu chợp ngủ. Sực có hai ba cậu học trò đi qua ngoài rào vườn hoa, toan muốn ngấp nghé vào chơi, dòm thấy nàng ấy đang nằm ngủ say, mới sẽ chỉ trỏ...! bảo nhau, cười khúc khích...! Xuân-Hương sực tỉnh dậy, thấy hai ba cậu học trò đang đứng cười, nàng ấy mới đọc giồn cho một bài thơ.
Thơ rằng:
Mùa hè hây hẩy gió nồm đông,
Thiếu-nữ nằm chơi quá giấc nồng.
Lược trúc chải cài trên mái tóc.
Yếm đào trễ xuống dưới nương long.
Đôi gò Bồng-đảo sương còn ngậm,
Một lạch Đào-nguyên suối chửa thông.
Quân-tử dùng dằng đi chẳng đứt,
Đi thời cũng dở, ở không song.