Chiêu Hổ nghe rồi, tức lắm vì tên mình là Hổ mà cô ta lại bảo hang hầm là gì của cô ta, liều cáu lên đáp họa lại rằng:
Này ông tỉnh, này ông say,
Này ông ghẹo nguyệt giữa ban ngày!
Hang hầm ví bẵng không ai mó,
Sao có hầm con bỗng chốc tay?
Xuân-Hương bựt cười, mà rằng:
— Rõ thật! Cụ này mới liều lĩnh chứ!
Chiêu Hổ đáp:
Ừ, cũng liều lĩnh chơi đấy, sao chị dám dọa tớ là hang thầm, dễ thường người ta không dám mó hay sao?
Xuân-Hương biết ông ấy say rượu, liền gọi con nhài pha nước chè liên mời ông ấy sơi, mới tỉnh rượu giở ra về. Từ đó chiêu Hổ mới biết Xuân-Hương là giỏi, thường thường đi lại chơi bời, bàn luận văn thơ thực là tương đắc. Một hôm Xuân-Hương hẹn chiêu Hổ cho vay năm quan tiền. Chiêu Hổ ừ nhời cho vay, sau đưa đến cho vay có ba quan. Xuân-Hương mới viết thơ lại trách.
Thơ rằng:
Sao nói rằng năm, lại có ba?
Trách người quân-tử hẹn sai ra!
Bao giờ thong thả lên chơi nguyệt,
Nhờ hái cho xin nắm lá đa.