Nguyên ngoài trước cửa ngõ nhà thày có cái giếng đất, giếng ấy có bắc đôi tấm ván làm cầu để xuống múc nước, mạch nước trong mà tốt, xung quanh có đôi ba ngọn cỏ mọc leo teo. Xuân-Hương thường ra đấy lấy nước về nhà để tắm gội. Hôm ấy nhân nhà hết nước, ra giếng múc nước, vừa bước xuống cầu giếng, thì thấy hai ba anh học trò chạy lại, đứng trên bờ giếng, chắn ngang đầu cầu, không cho lên.
Cô ta nói:
— Các anh rõ khéo trẻ con!
Anh học trò kia nói:
— Hôm qua chị tài giở ngón thơ lắm, vậy chị thử vịnh thơ cái giếng này, đọc ngay cho chúng tôi nghe, thì chúng tôi mới cho chị lên.
Xuân-Hương bất-đắc dĩ phải đọc ngay một bài thơ như sau này.
Ngõ ngay thăm thẳm tới nhà ông,
Giếng tốt thanh thơi giếng lạ lùng!
Cầu trắng phau phau đôi ván ghép,
Nước trong leo lẻo một dòng thông.
Cỏ gà lún phún leo quanh mép,
Cá diếc le te lách giữa dòng.
Giếng ấy thanh-tân ai đã biết,
Đố ai dám thả nạ giòng giòng?