Trang:Duoi hoa (Ngoc le hon) 1.pdf/21

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 19 —

lúc ấy nàng mới bỏ áo đi nằm, thì xáo xác tiếng gà, đã thấy gáy dồn gọi sáng...

Chao ôi! Người bên cạnh song the ai bảo không phải người bên mồ hoa lê? người trong tiếng trẻ khóc, ai bảo không phải người trong mắt Mộng-hà? mà người ở dưới bút kẻ chép truyện đây, ai bảo không phải là « mợ Lê » ở miệng ông già đã nói? Mợ Lê là ai? tức là con gái cả họ Bạch, lại là cô dâu góa họ Thôi. Tám năm xum họp, một sớm chia phôi; ma bắt người còn nể mặt ai; gái ở góa biết bao cảnh khổ. Bực mình con vẹt líu lo, nỏ miệng còn quen tiếng cậu: ngán nỗi trướng loan dằn dọc, chiêm bao nào thấy mặt chồng. Mơn mởn tuổi xanh, hoa xuân đương độ; mông mênh bể ái, sóng gió bất kỳ. Thương ôi! Mồ hoang cỏ mọc xanh rì, son phai phấn nhạt còn gì hồng nhan! Tấm riêng riêng những bàn hoàn, nỗi mình mình biết muôn vàn đắng cay. Đành nhẽ ngâm câu đầu bạc, ta tu cho trọn kiếp này; hay đâu lạc lối nguồn Đào, khách lại tìm vào đường? ấy Mỹ nhân xấu số, danh sĩ nặng tình. Hương lửa ba sinh, nợ nần chưa dứt. Chưa có Mộng-hà, đời Lê-nương đã khổ, có Mộng-hà, lòng Lê-nương lại càng thêm trăm nỗi rót xa...

U-ơ miệng sữa chào thầy. Áo xanh đầm lệ những ngày năm xưa! Mộng-Hà từ khi đến ở nhà họ Thôi, ngày thì hai buổi đi về, đêm thì một mình vò võ. May có đứa con Lê-Nương bé người, song sáng dạ, khi khóc khi cười, coi rất ngộ nghĩnh, chiều hôm ban sớm, có nó cũng vui nhà. Chàng thấy nó là con bồ côi, nên lại càng chiều chuộng chăm nom. Lắm khi đương lúc bực mình, thấy nó đến cũng bán sầu làm tươi. không hề nghiêm mặt, nói xẵng với nó bao giờ, sợ làm cho nó thất đảm. Trời cho chàng vốn tính vẫn hiền-lành, chứ không phải nó là con nhà họ Thôi mà chàng lại ăn ở khác. Nó tên là Bằng-lang, chàng đặt tự cho là Tiên-sử, ý mong cho nó có lúc