Trang:Duoi hoa (Ngoc le hon) 1.pdf/11

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 9 —


II — KHÓC ĐÊM

Buồng văn vắng khách, bóng nắng đỉnh đầu; khói xanh trên nóc nhà bếp bốc nghi ngút lên lưng chừng không, ấy là lúc cơm trưa vừa chín. Mộng-Hà sớm rậy ra ngay gốc hoa, nhặt hoa, chôn hoa, khóc hoa, người đã mệt nhoài, quay vào vừa đặt lưng nằm thì thằng nhỏ đã bưng cơm đến. Ăn xong, chàng uống mấy chén nước chè cho hồn thơ tỉnh lại, đi bách bộ quanh phòng mấy lượt rồi lại ra đứng tựa vào bên song. Bấy giờ hoa tân-di đương đua nở; dưới bóng nắng, mầu hoa rực rỡ như mây như gấm, lọt thẳng vào mắt chàng. Chàng nhìn hoa mà than rằng: Cây hoa mới đẹp làm sao! Điểm tô nhờ sức giớ đông, trăm sáu thiều-quang hình như để dành phần cho nó cả. Thế nhưng cảnh đẹp được bao lâu, hoa tươi nào mấy lúc, dì gió vô tình kia bụng dạ vẫn công bằng song bàn tay không phải là không cay nghiệt, nay thế này, mai thế khác, đã dục dã cho hoa nở, tất có khi vùi dập cho hoa tàn. Gốc hoa này rồi tránh sao khỏi được cái số-kiếp như đám hoa trong mồ kia, muôn hồng nghìn tía đua tươi, cứ mặt ta trông thì có khác gì muôn, nghìn giọt lệ sầu nhuốm máu... Chàng nghĩ thế thì lòng lại buồn tanh, trăm mối tơ sầu, gỡ ra không được; nhân lại bên bàn viết, lấy bút giấy thảo hai bài thơ rằng:

HOA LÊ

Hoa rụng xuân về cảnh vắng tanh,
Nhìn nhau chan chứa xiết bao tình.
Cánh tàn rải rắc hương còn đượm,
Hồn lạc bơ vơ mộng chửa thành.


    rồi » ấy ngày xưa thường chiếm được địa vị ở xã-hội Á-đông, cho nên xã-hội Á-đông mới có một phen « Chết dở »?... Mong sao các anh em, chị em thanh niên toàn là hạng thông minh cả, đừng có dùng nhầm cái thông minh như hạng Mộng-Hà này. ...