Trang:Doi lua xung doi.pdf/100

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.


98
ĐÔI LỨA XỨNG ĐÔI

— Cái đó không hề gì. Đã đánh bạc ai có tiền cứ đánh.

— Điều ấy thì ông không lo; chú có tiền thật như tiền của chúng ta tiêu vậy...

(Tôi nghĩ bụng: cái ông này khéo lẩn thẩn! chắc say bứ ra mất rồi...)

— ... mà chú phân minh lắm, không chằng bửa của ai một đồng. Nhưng ông phải hết sức giữ vẻ tự-nhiên mới được. Đừng tò mò, đừng giò hỏi lôi thôi, tính chú Khì rất ghét người ta cứ vừa đánh tổ-tôm vừa dò la truyện chú. Chú ấy thất ý lên thì đập cả đèn ra ngay.

Ông lý vội cướp lời:

— Như cái lần ở nhà cụ chánh Thư. Không biết ai nói lôi thôi gì mà chú Khì cầm cả nắm bài ném vào cái đèn ba giây vỡ đến « choang » một cái.

Tôi ngạc-nhiên, không hiểu cái người hay cáu kỉnh ấy là một người ra thế nào, mà ai cũng có vẻ kiêng nể thế? Ông chánh-hội lại co lấy cái quyền nói về phần ông:

— Thì hôm ở nhà ông thủ-quỹ Xiêm cũng thế...

Nhưng ông Nhất bỗng gạt đi:

— Ông chánh đừng nói nữa. Nói lôi thôi mãi chú ấy giận không thèm chơi đâu.