Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
ĐAO HANG COP
47
 

chỉ nên xét xem việc của ông có lợi hay có hại cho dân Tàu mà thôi. Ông có thể là kẻ thù của nhà Thanh, nhưng ông không thể là kẻ thù của đồng bào ông. Còn nghĩa-phụ tôi...

— Nghĩa-phụ cô là một thằng khốn nạn!..

Chàng át lời nàng đi như vậy. Bởi vì lòng kiêu-ngạo đã bùng ra, lòng kiêu-ngạo mù tối, biết mình trái mà vẫn không chịu nhận là mình trái. Mặt chàng đỏ như gấc chín. Chàng hầm hầm tiếp:

— Có thật cô định đến đây làm thuyết-khách không? Tôi không cần cãi lý với cô. Tính mạng cô ở tay tôi. Tôi cho cô sống thì cô được sống, tôi bắt cô chết thì cô phải chết. Cô nói lắm cũng hoàn toàn vô ích!

Chàng nói xùi bọt mép. Trông chàng lúc ấy chẳng khác gì một con thú dữ vừa lồng lộn, vừa gào thét. Rồi chàng quay phắt ra, vùng vằng chạy về phòng bên cạnh. Chàng để rơi người xuống ghế, ngồi thừ mặt ra một lát. Rồi đột nhiên, chàng gục mặt xuống bàn, khóc nức nở, như một thằng bé con...