Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
ĐAO HANG COP
35
 

cúi đầu chào lại, rồi cố lấy vẻ ung dung bước vào. Thiếu-nữ nói ngay:

— Thưa ông, tôi vừa định nhờ cậu em đưa sang để tạ ơn ông.

Lý-Sâm khiêm nhượng đáp:

— Thưa cô, có gì đáng cho cô phải bận tâm? Ai chả có những khi hoạn nạn? Bổn phận của mọi người là phải cứu giúp lẫn nhau. Đó là một sự rất thường. Thưa cô, cô đã khỏe hẳn chưa?

— Cám ơn ông, tôi đã được như thường rồi.

— Thế thì may lắm. Mời cô ngồi xuống giường cho khỏi mệt.

Chợt nhận thấy nàng lúng túng trong bộ quần áo đàn ông vừa dài, vừa rộng, chàng cười và bảo:

— Khổ quá! nhà không có đàn bà.. Trong lúc vội vàng, tôi rối rít cả lên, phải bảo lấy quần áo của tôi cho cô mặc tạm.

Câu nói ấy khiến nàng cười ngượng nghịu.

— Thưa cô, cô ở đâu ta?

— Tôi ở Quảng Đông.

— Vậy ra cô cũng là người Trung-quốc. Hèn chi!.. Trông cách phục sức của cô, tôi cũng đoán cô là người Trung-quốc. Nhưng hôm qua lại thấy... thằng cháu đây bảo cô nói tiếng Việt Nam.

— Thì cũng như ông. Ông thứ lỗi cho! Lúc tỉnh giậy, mới trông thấy cậu em, tôi cứ tưởng