Cho nên phải siêng-năng tiết-kiệm, sành-sỏi đảm-đang, càng nghèo càng phải lo, càng giầu càng phải nghĩ, thời gặp chồng hư không đến nỗi thất-nghiệp, gặp chồng hay càng nổi cơ-đồ. Trong thiên-hạ, bao những kẻ hư lười đớn nát xưa nay, vẫn có câu « Chồng con là cái nợ nần ». Chẳng qua vì phận-sự không làm xong, thật đáng khinh mà đáng ghét,
Phương-ngôn: Lấy chồng gánh lấy giang san nhà chồng.
GIẢI NGHĨA. — Người ta ở đời, hơn kém nhau cũng lắm cách. Cũng có người, nhờ chồng nhờ con mà ngồi chiếu hoa, ăn bát bịt, nhẫn vàng áo gấm, xuống võng lên xe. Cũng có kẻ, áo đổi vai, khăn vải bạc, thắt-lưng bó que sắn sống quai cồng mà nuôi chồng nuôi con. Cứ mắt thiên-hạ mà trông ra, ai thời hơn ai; cứ bụng thiên-hạ mà nghĩ ra, thời ai hơn ai.
24. — TÍNH-HẠNH
1° — Dăn về sự trò truyện
Phận-sự đã làm bà chủ nhà thời ngoài chồng, không ai là người ngăn cấm mình, cho nên tính-hạnh lúc ấy dễ có lỗi. Bởi dễ có lỗi thế, cho nên tự mình càng phải dăn. Nay nói mấy điều thuộc về nhẽ nên dăn thời các cái khác cũng suy biết.
Người ta, không ai ngồi một mình được cả ngày, thời hoặc vì có công việc, hoặc vì lúc thăm hỏi, trong họ hàng, ngoài quen thuộc, tự-nhiên phải có đi có lại, bởi thế sinh ra có truyện trò. Cái đó, kể cũng là một sự rất thường mà không thể đừng được, nhưng có dăn thời có hơn.