— Mèo mừng cho cô Lan sắp được làm hoàng-hậu.
Nàng giật mình, rụt phắt ngay tay lại, mắt trố lên nhìn nó như kinh sợ...
— Mèo đã biết mà! Cho nên từ trước đến nay mèo có dám nói đâu; nói thì cô Lan sợ người ta đập chết.
Lan dụt dè:
— Ừ... thế sao mèo lại biết nói?
— Vì meo là con mèo mắt ngọc của bà tiên muốn đền công cho những kẻ nhân-từ.
Lan chợt nghĩ ra:
— Bà lão ăn mày?..,
— Chính thế, bà lão ăn mày xin cơm của cô Lan ngày xưa là bà tiên.
Rồi mèo kể lại truyện vào kinh-đô cho Lan biết, và báo tin nàng sắp được làm hoàng-hậu.
Nàng kêu lên:
— Nhưng cô rách rưới quá thế này...
— Cái ấy thì không lo.
Mèo bèn dẫn chủ đến một hốc đá ở trong hang bảo thò tay vào mà móc. Nàng lôi ra bao nhiêu là vàng ngọc châu báu:
— Trời ơi! mèo ăn cắp của ai thế này? ăn cắp là làm điều phi-nghĩa...
— Mèo có ăn cắp đâu. Của phú-ông để lại cho cô Lan đấy.