Trang:Con meo mat ngoc.pdf/26

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
24
SÁCH HOA MAI

thế này. Nó vẫn im tiếng kia mà. Nếu cha nàng biết mèo còn sống, thì nàng tránh sao khỏi đòn. Nàng vội vàng chạy ra. Thằng trộm đã gỡ mèo, chạy mất. Phú-ông cũng vừa cầm đèn đi tới. Thấy thế, người đàn bà quỉ-quyệt nhanh trí nắm ngay lấy tay con chồng mà kêu lên. Lan đang hoảng hốt sẵn, càng sợ hãi. Trông mặt nàng, người cha sẵn lòng tin rằng nàng có tội ngay. Ông hỏi:

— Cái gì om lên thế?

— Trời ơi! thật là đốn mạt! có đời nhà nào con ăn trộm của bố mẹ đem chuyển qua giậu cho kẻ gian bao giờ? Thật là phúc đức!

Ông chồng tức uất người! Ông nắm lấy vai Lan mà lay đến sái vai đi được:

— Sao thế hở? Làm sao thế? làm sao thế?

Lan oà lên khóc và kêu oan. Con mèo nhẩy vọt ra, gầm ghè. Bà mẹ ghẻ chỉ con meo, lu loa:

— Nó còn kêu oan nữa! Thế con mèo... con mèo đây thì bảo sao! Mày giết nó rồi mà nó vẫn còn đây được à?

Lan chẳng biết nói sao. Ông bố tát nàng túi bụi, rồi nắm tóc nàng kéo xềnh xệch về sân Con mèo cuống quýt chạy theo. Bà vợ thấy thế quát:

— Cả cái con mèo ranh này nữa! Nó giúp con ông ăn trộm đấy.