mất nó, nàng thoát sao khỏi đòn? Ông gọi thêm một lúc nữa. Ông tìm đằng trước, đằng sau. Đích là mất, Ông gọi Lan, bảo đem roi về. Bà mẹ ghẻ và Huệ cũng lăng xăng chạy đi tìm. Hai mẹ con làm thế, chỉ cốt để có thể mắng Lan cho sướng miệng:
— Đã bảo kia mà! không chịu nhìn gì đến cả. Không khéo lại cái con mèo ranh bắt đấy thôi!
Con mèo đang đứng sân nhìn tròng trọc Phú Ông, nghe thấy thế, nhe răng ra gào lên một tiếng như mắng nhiếc. Hụê tức mình đá cho một cái. Nó nhảy vọt ra, tránh được. Rồi nó vừa gào lên, vừa đi ra vườn, cứ vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu lại gào, như giục người ta theo. Phú-Ông lấy làm lạ, đi theo nó. Đến một chỗ kia, nó đứng lại, lấy chân cào đất, cào rất mạnh, như giận dữ. Phú-Ông đào đống đất ấy lên, và thấy một nắm lông gà...
— Hừ! thì ra trong lúc tao đi vắng có đứa nào giết gà ăn đây!
Bà vợ vừa chạy ra, thấy thế, hầm hầm bảo:
— Còn đứa nào vào đây nữa? Quân thế thì thật là lớn mật! Đấy, con với cái! đẻ không giậy thì đẻ làm gì?
Ông giận sôi lên sùng sục. Chẳng nói chẳng rằng, ông chạy về sân, nắm cổ Lan, quật xuống