Trang:Con meo mat ngoc.pdf/10

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
8
SÁCH HOA MAI

giậu ra cho bà. Nhờ thế, không ai biết. Bà lão vẫn có ăn mãi mãi.

Một hôm, bà đến sớm hơn lệ thường. Lan ra lấy củi, trông thấy cái đầu gậy của bà luồn qua giậu, liền thì thầm bảo bà rằng:

— Bà cụ hôm nay đói hay sao mà đến sớm thế? Bà cụ hãy cố chờ một lát nữa, bây giờ tôi mới thổi cơm.

Nhưng bà ra hiệu cho nàng lại gần, bảo:

— Cô Lan ơi, tôi đến để từ giã cô đây.

Nàng ngạc nhiên:

— Bà cụ đã già thế còn định đi đâu vậy?

— Đi về quê tôi.

— Chết nỗi! có xa không? ai đưa cụ đi vậy? Cụ đi làm sao được?

— Tôi đi được. Nhưng, cô Lan ạ...

Bà ngập ngừng, như không dám nói. Lan nhanh nhẹn:

— Bà cụ có cần gạo để đi đường ăn không?

— Không phải thế. Tôi chịu ơn cô nhiều lắm rồi, đâu dám quấy quả cô mãi vậy. Nhưng tôi muốn biếu cô một chút gì để đền ơn.

— Ơn hụê gì. Bà cụ tuổi tác thế cũng như bà tôi.

— Cô phúc đức lắm. Giời Phật sẽ phù hộ độ trì cho. Còn già này, chẳng có gì để biếu cô, chỉ có vật này.