Trang:Co xuy nguyen am.pdf/83

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 76 —

Tôi nay: Hổ chút phận hèn; mừng sinh cửa cả.
Tiết xuân vừa thủa trăng tròn;
Vườn cảnh đương thì hoa nở.
Sách có chữ: « Khuê-môn bất-xuất »;[1] đường nghĩa-phương dạy bảo dám sai lời.
Lễ ghi câu: « Túc-dạ vô-vi »;[2] việc nữ-tắc sớm khuya đành để dạ.
Sự duyên này dám tỏ nước non;
Nông nỗi nọ biết đâu nhạn cá.
Rộn-rã mấy văn-nhơn tài-tử; tin ong sứ điệp, chửa từng khi trả mận gieo đào.
Mơ-màng cân quốc-sắc thiên-hương; gối phụng chăn loan, còn đợi khách đưa thư ném quả.

Những ước: Vui miền Khổng, Mạnh; đẹp phận Châu, Trần.
Duyên kết kẻ gối Ôn, màn Đỗng[3];
Mối xe nên chỉ Tấn, tơ Tần.
Đấng anh-hùng gặp khách thuyền-quyên, mặc sức kẻ xôi kinh nấu sử.
Người thục-nữ sánh chàng quân-tử; cam lòng khi sửa túi nâng khăn.
Há có phải tham bùi xẻ ngọt;
Phó mặc ai nẩy mực cầm cân.
Vả bấy nay quả-nhỡn tiền-tài; ngươi Thạch[4] nọ đã từng đấu phú.
Nào mấy kẻ trần trung vật-sắc: chàng Trần[5] kia có lẽ trường bần.
Tưởng thế-sự dám so hơn thiệt;
Ắt thiên-duyên còn đợi xoay vần.
Đường liễu duyên đưa; cung trăng khách quyến.
Ấy vì ai tin nhạn dẽ đưa?
Bỗng thấy kẻ nhà nông tìm đến.
Người giắt mối, tin còn rìu-rặt; lân-la vừa lữa-lữa, quen-quen.
Kẻ đưa lời, tình tỏ vân-vi; dan-díu khéo vui-vui thẹn-thẹn.


  1. Nghĩa là không ra khỏi chốn buồng the.
  2. Nghĩa là sớm tối không dám trái lễ phép
  3. Ôn, Đổng là hai người học trò hay chữ.
  4. Là Thạch-Sùng.
  5. Là Trần-Bình.