Trang:Co xuy nguyen am.pdf/78

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 71 —

Nghĩ đến một tháng tròn phí-tổn; làm hại chưng con mễ, con kim.
Nhớ chữ ba đời trước cung-khai; lại nhục đến ông-bà, ông-vải.
Ngơ-ngác! Lúc quắp râu về chọ: Đầy-tớ lư-đừ, mụ-hàng áng-ỏi, lắng tai nghe gà gáy để tìm lui.
Buồn-tênh! Khi vác mặt về nhà: Trẻ con nhạt-nhẽo, mẹ nó thờ-ơ, vẫy đuôi thấy chó mừng càng thêm tủi.
Nghĩ cũng đi cho khỏi cáo; tiền tai mua lấy cái trò chơi.
Ai ngờ về lại hoàn mèo; mẹo lẩn liệu đường mà nói giải.
May phúc chốc! Thói kiêu chừa được hẳn; như dưa mới rầu, như cau mới héo, ngại-ngùng những thẹn với đầu râu.
Đáng kiếp thay! Mùi chám bớt từ đây; lấy nong mà đè, lấy rổ mà che, ngơ-ngáo chẳng còn ra mặt mũi.

Thôi thì thôi: Canh bạc bằng chơn; truyện buôn không lãi.
Cùng, thông cuộc-thế khéo hay sao!
Phong, sắc[1] lòng trời đừng vội hỏi.
Hỏng khoa này chờ khoa khác; thép hùng-văn đúc lại mới nên già.
Qua một sự sinh một điều; đường thế-cố trải lâu thì mới sỏi.
Số-phận chớ bàn sớm muộn; có học, có thi, có hỏng, có dọc-ngang cho phỉ chí mới cam.
Quân-ân nào hạn trước sau; còn trời, còn nước, còn non, còn vinh-hiển với thế-gian được mỏi.
Dẫu kẻ gọi ngựa, xem trâu cũng mặc; cái hay, cái dở không cùng.
Rầy ta lấy mai, với hạnh mà suy; nở trước, nở sau có hội.
Hễ nho-giả suy cho cùng-lý; trời đã hậu người tai mắt ấy, chữ: « Sinh tài hữu dụng » hẳn không lo.
Mà trượng-phu thì phải tự-cường; trời không phụ kẻ đèn sách nào, câu: « Hữu chí cánh thành » xin chớ vội.

Nay nhân: Ngồi đó cũng buồn; ruột càng thêm rối.
Trách phận đã no trách số; nôm na mượn bút làm vui.
Cười mình đâu dám cười ai; chấp chểnh mấy lời tự hối.


  1. Phong là phong-lưu, sắc là túng-kiết.