Ông đã được như ý-nguyện. Khi xe ông đến đất Giất-Sen, ông đã thấy Giô sê đứng đón. Hai cha con ôm chặt lấy nhau. Bởi cảm-động quá, họ không nói ra tiếng được. Nhưng nước mắt chảy ra ướt má.
Giô-sê đưa cha vào bệ-kiến. Chàng xin đức vua ban cho cha và anh em chàng được riêng một khu biệt-lập. Và chẳng sợ những lời cười chê của người Ai-cập là những người vốn ghét nghề chăn-nuôi súc-vật, chàng giục cha, và anh em, nhận rằng họ làm nghề chăn chiên. Vua Ai-cập ban cho gia-đình Gia-Cốp đất Giất-sen. Cái gia-đình ấy, lúc bấy giờ được bảy mươi người, là cả một dân I-sa-ra-en khi khởi đầu. Họ sống trong đất Ai-cập, nhưng chẳng chung lộn với người Ai-cập. Giô-sê lo liệu cho họ không phải đói.
Giô-sê sống đúng một trăm tuổi rồi mới mất. Trước khi nhắm mắt, Giô-sê nói tiên-tri cho dân mình biết:
— Ta chết rồi thì đức chúa Trời sẽ đưa dân ta về đất người đã hứa cho A-bơ-ra-ham, I-sa-ac và Gia-cốp.
Đất ấy tức là đất Ca-Na-An. Mà kẻ sau này được. Chúa trao cho dẫn dân người về đất tổ, chính là Môi-sê.
NGHÈO NHƯ GIỐP
Chắc các bạn đã có lần nghe người Pháp so-sánh thế. Vậy các bạn hãy đọc truyện dưới đây cho biết Giốp nghèo như thế nào.
Giốp cũng là giòng giõi A-bờ-ra-ham và I-sa-ac Ông nội Giốp với Gia-cốp, là hai anh em sinh đôi. Giốp ở đất Hut, liền bên đất A-rập.