ông lớn cho ở lại cả, còn hơn về mà thấy cha già buồn-rầu quá mà héo-hắt đi.
Nói xong, Giư-đa khóc òa lên. Giô-sê không cầm lòng được nữa. Chàng đuổi bọn người nhà ra hết. Rồi chàng cũng khóc hu-hu. mà bảo;
— Các anh ơi; các anh chẳng nhận ra ư? Chính tôi là Giô-sê...
Các anh chàng mất viá, người nọ nhìn người kia. Ai cũng sợ Giô-sê trả thù. Nhưng Giô-sê yên-ủi họ:
— Anh em cứ lại đây. Tôi là Giô-sê mà các anh đã bán cho bọn lái buôn đây mà. Nhưng tôi chẳng giận đâu. Anh em đừng sợ. Chẳng qua Trời bày ra thế, để ngày nay tôi có thể cứu anh em khỏi chết đói, bởi trận đói này còn lâu. Vậy anh em cứ yên tâm về. Anh em về thưa lại cho cha già biết: hiện Giô-sê còn sống; Giô-sê đang làm quan to bên Ai Cập; Giô-sê xin cha đem cả nhà sang bên này để được gần Giô-sê..,
Rồi Giô-sê chạy lại Băng-gia-Minh, ôm chặt lấy, nước mắt chảy ra dòngtdòng...
⁂
Vua Ai-Cập hồi ấy là một đấng minh-quân. Ngài biết trọng những kẻ có công với nước. Vì vậy, khi nghe tin Giô-sê còn có cha già và anh em ở đất Ca-na-an, ngài liền sai đem rất nhiều xe đi đón.
Gia-Cốp tưởng như mình chiêm-bao vậy. Ôngt hế sức cảm-tạ Trời đã thương ông. Ông lại cầu Trời cho ông được sống mà sang Ai-cập để gặp mặt con ông, rồi có chết cũng không ân-hận.