Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 72 —

mỹ không sợ. Vừa khỏi vòng đã cong đuôi, lại báo bắt Doãn-Giác-chi bỏ-ngục. Có lẽ my cho Giác-chi là tay thủ-phạm về cái án my định rò hay sao? Chị đây mình làm mình chịu, không muốn để lụy cho người. Bắt được chị đây mới giỏi chứ bắt một kẻ vô tội như Giác-chi thì không giỏi đâu, em ạ!...

La nghe nói đến đấy, khí tức đã xông lên đến cổ, song nghĩ mình đã thấp cơ thua trí, thì tức cũng vô ích, đành cố nén lại mà nói:

— Cứ như lời bà nói thì ra Giác-chi bị bắt oan đấy! Thế thì sao bà không nói rõ đứa thủ-phạm ra để nó ngồi tù thay cho Giác-chi có được không? Người thiếu-phụ nghe nói, vừa thẹn, vừa tức thét lên mà rằng:

— Thằng này ra đến chết không chừa! Lại dám hỏi vặn đến bà thân-sinh ra nó! Bà bảo thực my, bà chẳng may phận hẩm duyên ôi, đã bước chân ra đi thì trời rộng bể dài, quen không phải quen một người, mà ở không phải ở một chỗ. Bọn my muốn tìm cho thấy người tình nhân của bà thì tưởng đi mòn gót cũng không tìm nổi. Nay bà cũng không thừa hơi nói nhiều nhời với my nữa. Chỉ bảo cho my biết rằng my bắt Giác chi là bắt một người vô-tội, tin thì tin mà không tin thì thôi. My phải biết bà đây là người lỗi-lạc quang-minh, chẳng qua chỉ vì lấy chồng chẳng đáng mặt chồng cho nên mới đến nỗi long đong khổ sở. Đối với một người như thế mà my cứ cố-công theo đuổi, hỏi lương-tâm xem có đáng không? Tuy nhiên, bà có sợ gì my, nếu bà bảo không nghe thì rồi sẽ có lúc biết tay ăn-mặn đó.! Nói đến đấy, bỏ cả hai khẩu súng vào túi áo, rồi đội mũ đeo kính lại tử tế. Hai mắt trừng trừng nhìn La không chớp.

« Cuốn thứ tư sẽ tiếp theo »