Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 67 —

HỒI THỨ MƯỜI BỐN

Đút tiền nong nhờ mách tin nhà
Giả hình dạng đi mời thày cãi

Đến hôm thứ hai thì La-Lăng đã thoát nạn mà Giác-chi thì vào tù. Nguyên khi chàng đi, có gọi giây nói cho viên cảnh-trưởng đến giúp chàng ở cửa hàng ấy. Viên cảnh-trưởng đến nơi chờ mãi không thấy chàng, biết là có chuyện lạ, liền đi xem xét các miền chung quanh. Khi ra bãi cỏ thấy có chỗ chân người dẫm be bét, đoán chắc là chỗ chàng gập nạn, liền cứ theo vết chân lần đi, tìm đến nửa đêm mới cứu được chàng ra khỏi chỗ hầm đá. Còn hung thủ thì đã trốn đi mất rồi. Chàng thuật lại việc gặp nạn, lập tức viên cảnh-trưởng cho người bắt Giác-chi tống giam. Vì một chuyện đó mà chàng hết cả tinh thần, ốm nằm liệt ở nhà trọ. Giác-chi ngày thường lu bù ở chỗ trời hoa đất rượu, nay bỗng không vào nghỉ trong nhà đá, tình cảnh khổ sở, không biết thế nào mà nói cho cùng. Quanh mình chỉ có một bình sắt-tây nước, một chiếc ván gỗ để nằm. Cơm ăn ném ở ngoài hàng rào sắt vào, chẳng khác gì thân chó cũi. Nhất là cơn nghiện lên thì khổ sở không sao xiết nói. Nào vuôn vai, nào ngáp vặt, nào nước mắt nước mũi, tưởng không có cái hình phạt nào độc ác cho bằng. Sờ túi còn mấy đồng bạc giấy, đem đút lót cho bọn ngục-tốt để chúng đưa hộ bức thư cho người vợ cả ở nhà. Ngong ngóng chờ suốt ngày mà tuyệt nhiên chẳng thấy tiêu hao gì cả. Đến sáng hôm sau, ăn cơm xong, Giác-chi đương một mình ngồi nghĩ vơ vẩn, bỗng thấy một tên ngục-tốt mở cửa hàng rào sắt, đưa một người thiếu-phụ bước vào.

Giác-chi trông ra thì người đó chính là Quan-Đoàn, trong lúc bất ngờ, dương mắt nhìn tưởng đâu như gặp nhau ở trong giấc mộng. Quan-Đoàn thấy Giác-chi, bất-giác phải rưng rưng nước mắt, vội ngồi phục vào bên lòng. Giác-Chi đỡ lấy nàng, cất tiếng run-run sẽ nói rằng: