Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 34 —

— Việc đó lại xin phiền ông, nhờ ông chỉ bảo. Tâm-vân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

— Tiền! Tính việc đời phải có tiền mới được. Bác thử tính lưng xem hiện có bao nhiêu đã rồi ta sẽ bàn. Chàng nói:

— Chẳng nói giấu gì ông, nhờ ông chủ mới, làm cũng tkhá tiền. Tôi lại ăn nhịn để dành nên đã gửi nhà băng được tám-trăm đồng, chẳng hay thế có đủ không? Tâm-vân lắc đầu mà rằng:

— Không đủ đâu! Hay tôi giúp bác năm trăm, bác lại đi vay giật bà con lấy bẩy trăm nữa cho đúng hai nghìn, bấy giờ ta sẽ nói truyện. Lý-Hoa vâng lời, từ biệt Tâm vân rồi ra cửa. Hôm sau, chàng lại đến tìm Tâm-vân mà nói:

— Số tiền nói hôm qua, nay may đã thu xếp đủ. Thế nhưng vì một việc hèn mọn mà phiền ông cho vay một khoản tiền lớn như thế, lòng tôi thực áy náy không yên. Tâm-vân nói:

— Rõ chuyện đàn bà! Chết đến nơi rồi còn kiểu-cách. Tôi giúp là vì trông thấy việc bất bình nên tức mà giúp, bác đừng để tâm. Có một điều hỏi thật bác: Bác có thể giao cả cho tôi hai nghìn đồng ấy mà không hỏi gì đến không? Chàng đáp:

— Được. Tâm-vân nói:

— Trong hai tuần lễ, thế nào sẽ có tin nói với bác. Con đàn-bà kia đã bầy mẹo để hại bác thì bác cũng nên coi nó như hùm, như sói, đừng có đêm mong ngày nhớ, mất cả chí-khí bọn thanh-niên. Thiên hạ không thiếu gì con gái đẹp đâu, quí gì cái hạng hoa thơm mất nhị! Lý-Hoa vâng lời. Hôm sau thu xếp tiền đưa cả cho Tâm vân. Tâm-vân xin phép nghỉ nửa tháng để về quê. Còn chàng thì lại làm việc chăm chỉ như thường. Sợ mẹ già mong, có viết thư về tìm lời yên ủi.