Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

BẢ PHỒN HOA

HỒI THỨ NHẤT

Dăn việc nhà, ông-lão trông con,
Dò chuyện kín, thằng hầu nịnh chủ.

Thành phố Hương-cảng vốn xưa là một nơi hoang-đảo. Sau trận « Nha phiến chiến tranh », người Tầu mới đem nhượng cho người Anh. Người Anh liền xẻ đường lập phố, mở chợ thông thương, giây điện đường tầu, dọc ngang như mắc cửi; chẳng bao lâu mà một mảnh đất rừng-hoang cỏ-rậm, đã thành ra một nơi đô hội cửa nhà lộng lẫy, buôn bán chen đua Ngay bên đường phố chính Hương-cảng, có một cái hàng nước, đề hiệu là “Đào-hoa quán”, bánh làm ngon, trà pha khéo, có tiếng nhất trong miền Hương-giang. Chủ hàng họ Tạ, tên là Vân-my, tuổi đã ngoại sáu mươi; so cò bẻ măng, làm ăn kể ra ngăn nắp lắm. Ông lão ấy nguyên là người tỉnh khác, đến ngụ-cư ở Quảng-châu. Hiếm hoi được một trai, đặt tên là Thiếu-my, viên ngọc trên tay, chiều chuộng quá thành ra hoang toàng cũng quá. Năm ấy đã mười bẩy tuổi, theo học trong một trường nọ, chữ nghĩa kể cũng đã khá, song suốt ngày lêu lổng, vốn không thiết gì học hành.

Mùa đông năm ấy, Tạ-ông người đã yếu lắm, không thể kham được việc khó nhọc, nhân gọi Thiếu-my vào mà bảo rằng:

— Thày bây giờ già rồi. Nửa đời vất vả, làm thân trâu ngựa cho chúng bay! Sức đã kiệt, óc đã mòn, không sao gượng được nữa. Thày nghĩ: ở đời này có tiệc nào là tiệc không tan, có người nào là người không chết. Vậy sang năm thà định về ở nhà quê, tìm nơi xứng đáng hỏi cho con người vợ. Cửa hàng này về sau là của con cả. Công việc bề bộn, nay thày giao phó cho con. Con nên chăm chỉ làm ăn, đừng để phụ lòng thày trông cậy...