— Thưa thầy.. thật... oan con quá.
Thầy vẫn khăng khăng:
— Tôi bảo anh đi ra.
Đang vừa khóc, vừa vùng vằng, đi ra, Bỗng, Tỳ run rẩy, đứng lên:
Thưa thầy..
Đang quay ngay lại, nói gần như gào lên:
— Thưa thầy, đấy, anh Tỳ anh ấy thù con...
Cả thầy, cả chúng tôi đều sửng sốt. Nhất là Duyên. Duyên đứng phắt lên, cố bênh kẻ đã bênh mình:
— Thưa thầy, không có lý nào...
Nhưng thầy ra hiệu cho Duyên ngồi xuống, bảo
— Cứ để cho anh Tỳ nói.
Đang quả-quyết,:
— Chính anh Tỳ...
Thày ngăn anh lại:
— Tôi không hỏi anh. Tôi hỏi anh Tỳ. Anh nên hiểu rằng làm cho Đang phải đuổi oan thì lương-tâm anh sẽ cắn rứt anh suốt đời. Nếu quả anh trót dại thì cứ nhận. Anh hãy nhìn thẳng vào mắt tôi mà trả lời: có phải anh thù mà lấy quyển sách của Đang không? Anh hãy nhìn thẳng vào mặt tôi...
Nhưng Tỳ vẫn cúi gầm mặt xuống; anh khẽ đáp:
— Thưa thày, quả là...
Thày giơ một tay lên:
— Thế là đủ. Cho Đang về chỗ. Tỳ lên đây.