Thơ vô đề của Nguyễn Bỉnh Khiêm/54
Trời sinh trời ắt đã dành phần,
Tua hãy cho hiền, dạ có nhân.
Khó chớ oán thân, thân mới nhẹ,
Giàu mà yêu chúng, chúng càng gần.
Bạo hung : chỉn đã gươm mài đá[1]
Phúc đức : đành hay cỏ đượm xuân,
Chớ có hại người mà ích kỉ,
Giấu người, khôn giấu được linh thần.
Chú thích
- ▲ Kẻ hung bạo thật sự đã có gươm mài sắc chờ y