Rô-ma/7
Tín-đồ Đấng Christ đã được buông-tha khỏi ách của luật-pháp
71 Hỡi anh em (vì tôi nói với những kẻ biết luật-pháp), vậy anh em há chẳng biết rằng luật-pháp chỉ cai-trị người ta khi còn sống hay sao? 2 Cho nên, đờn-bà có chồng, hễ chồng còn sống bao lâu, thì luật-pháp buộc phải theo chồng bấy lâu; nhưng nếu chồng chết, thì người vợ được thoát khỏi luật-pháp đã buộc mình với chồng. 3 Vậy nếu đương lúc chồng còn sống, mà vợ đi lấy người khác, thì phải bị kêu là đờn-bà ngoại-tình; nhưng nếu chồng chết, thì vợ được buông-tha khỏi luật-pháp, dầu lấy người khác cũng chẳng phải là đờn-bà ngoại-tình vậy. 4 Hỡi anh em ta, anh em cũng như vậy, bởi thân-thể của Đấng Christ, anh em đã chết về luật-pháp, đặng thuộc về người khác, tức là người đã từ kẻ chết sống lại, hầu cho chúng ta được kết-quả cho Đức Chúa Trời. 5 Vì khi chúng ta còn sống theo xác-thịt, thì các tình-dục xấu-xa bị luật-pháp xui-khiến, hành-động trong chi-thể chúng ta và kết-quả cho sự chết. 6 Nhưng bây giờ chúng ta đã chết về luật-pháp, là đều bắt-buộc mình, thì được buông-tha khỏi luật-pháp đặng hầu việc Đức Chúa Trời theo cách mới của Thánh-Linh, chớ không theo cách cũ của văn-tự.
Tội-lỗi bày-tỏ ra bởi luật-pháp
7 Vậy chúng ta sẽ nói làm sao? Luật-pháp há là tội-lỗi sao? Chẳng hề như vậy! Nhưng tôi chỉ bởi luật-pháp mà biết tội-lỗi; vì nếu luật-pháp không nói: Ngươi chớ tham-lam,[1] thì tôi đã không biết sự tham-lam. 8 Ấy là tội-lỗi đã nhơn dịp, bởi điều-răn mà sanh ra mọi thứ ham-muốn trong lòng tôi: vì không có luật-pháp thì tội-lỗi chết đi. 9 Ngày xưa tôi không có luật-pháp mà tôi sống; nhưng khi điều-răn đến, thì tội-lỗi lại sống, 10 còn tôi thì chết; vậy thì té ra điều-răn vốn nên làm cho tôi sống, đã dắt tôi đến sự chết. 11 Vì tội-lỗi đã nhơn dịp, dùng điều-răn dỗ-dành tôi và nhơn đó làm cho tôi chết. 12 Ấy vậy, luật-pháp là thánh, điều-răn cũng là thánh, công-bình và tốt-lành.
13 Vậy thì đều lành trở làm cớ cho tôi chết sao? Chẳng hề như vậy! Nhưng ấy là tội-lỗi đã làm cho tôi chết, hầu khi nó nhơn đều lành làm chết tôi, tự bày ra nó là tội-lỗi; đến nỗi tội-lỗi nhơn điều-răn trở nên cực-ác.
Luật-pháp và tội-lỗi nghịch nhau trong người ta
14 Vả, chúng ta biết luật-pháp là thiêng-liêng; nhưng tôi là tánh xác-thịt đã bị bán cho tội-lỗi. 15 Vì tôi không hiểu đều mình làm: tôi chẳng làm đều mình muốn, nhưng làm đều mình ghét. 16 Song nếu tôi làm đều mình chẳng muốn, thì bởi đó nhận biết luật-pháp là tốt-lành. 17 Bấy giờ chẳng phải tôi làm đều đó nữa, nhưng ấy là tội-lỗi ở trong tôi. 18 Vả, tôi biết đều lành chẳng ở trong tôi đâu, nghĩa là trong xác-thịt tôi, bởi tôi có ý-muốn làm đều lành, nhưng không có quyền làm trọn; 19 vì tôi không làm đều lành mình muốn, nhưng làm đều dữ mình không muốn. 20 Ví bằng tôi làm đều mình không muốn, ấy chẳng phải là tôi làm đều đó nữa, nhưng là tội-lỗi ở trong tôi vậy.
21 Vậy tôi thấy có luật nầy trong tôi: khi tôi muốn làm đều lành, thì đều dữ dính-dấp theo tôi. 22 Vì theo người bề trong, tôi vẫn lấy luật-pháp Đức Chúa Trời làm đẹp lòng; 23 nhưng tôi cảm-biết trong chi-thể mình có một luật khác giao-chiến với luật trong trí mình, bắt mình phải làm phù-tù cho luật của tội-lỗi, tức là luật ở trong chi-thể tôi vậy. 24 Khốn-nạn cho tôi! Ai sẽ cứu tôi thoát khỏi thân-thể hay chết nầy? 25 Cảm-tạ Đức Chúa Trời, nhờ Đức Chúa Jêsus-Christ, là Chúa chúng ta!
Như vậy, thì chính mình tôi lấy trí-khôn phục luật-pháp của Đức Chúa Trời, nhưng lấy xác-thịt phục luật-pháp của tội-lỗi.
- ▲ Xuất Ê-díp-tô 20 : 17; Phục-truyền 5: 21.