Rô-ma/6
IV. — Đời của một người tín-đồ đã được xưng công-bình: Sự tấn-tới và thắng hơn
(Từ 6: 1 đến 8: 39)
Tín-đồ đã chết với Đức Chúa Jêsus-Christ đặng lại sanh ra đời mới
61 Vậy chúng ta sẽ nói làm sao? Chúng ta phải cứ ở trong tội-lỗi, hầu cho ân-điển được dư-dật chăng? 2 Chẳng hề như vậy! Chúng ta đã chết về tội-lỗi, lẽ nào còn sống trong tội-lỗi nữa? 3 Hay là, anh em chẳng biết rằng chúng ta thảy đều đã chịu phép báp-têm trong Đức Chúa Jêsus-Christ, tức là chịu phép báp-têm trong sự chết Ngài sao? 4 Vậy chúng ta đã bị chôn với Ngài bởi phép báp-têm trong sự chết Ngài, hầu cho Đấng Christ nhờ vinh-hiển của Cha được từ kẻ chết sống lại thể nào, thì chúng ta cũng sống trong đời mới thể ấy. 5 Vì nếu chúng ta làm một cùng Ngài bởi sự chết giống như sự chết của Ngài, thì chúng ta cũng sẽ làm một cùng Ngài bởi sự sống lại giống nhau: 6 vì biết rõ rằng người cũ của chúng ta đã bị đóng đinh trên thập-tự-giá với Ngài, hầu cho thân-thể của tội-lỗi bị tiêu-diệt đi, và chúng ta không phục dưới tội-lỗi nữa. 7 Vì ai đã chết thì được thoát khỏi tội-lỗi. 8 Vả, nếu chúng ta đã cùng chết với Đấng Christ, thì chúng ta tin rằng mình cũng sẽ cùng sống với Ngài, 9 bởi biết rằng Đấng Christ đã từ kẻ chết sống lại, thì chẳng chết nữa; sự chết không còn cai-trị trên Ngài. 10 Vì nếu Ngài đã chết, ấy là chết cho tội-lỗi một lần đủ cả; nhưng hiện nay Ngài sống, ấy là sống cho Đức Chúa Trời. 11 Vậy anh em cũng hãy coi mình như chết về tội-lỗi và như sống cho Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus-Christ.
12 Vậy, chớ để tội-lỗi cai-trị trong xác hay chết của anh em, và chớ chiều theo tư-dục nó. 13 Chớ nộp chi-thể mình cho tội-lỗi, như là đồ-dùng gian-ác, nhưng hãy phó chính mình anh em cho Đức Chúa Trời, dường như đã chết mà nay trở nên sống, và dâng chi-thể mình cho Đức Chúa Trời như là đồ-dùng về sự công-bình. 14 Vì tội-lỗi không cai-trị trên anh em đâu; bởi anh em chẳng thuộc dưới luật-pháp, mà thuộc dưới ân-điển.
Tín-đồ của Đấng Christ thôi phục tội-lỗi mà phục sự công-bình
15 Vậy thì làm sao! Vì chúng ta không thuộc dưới luật-pháp, nhưng thuộc dưới ân-điển, thì chúng ta sẽ phạm tội hay sao? Chẳng hề như vậy! 16 Anh em há chẳng biết rằng nếu anh em đã nộp mình làm tôi-mọi đặng vâng-phục kẻ nào, thì là tôi-mọi của kẻ mình vâng-phục, hoặc của tội-lỗi đến sự chết, hoặc của sự vâng-phục để được nên công-bình hay sao? 17 Nhưng, tạ ơn Đức Chúa Trời, vì sau khi anh em làm tôi-mọi tội-lỗi, thì đã từ lòng vâng-phục đạo-lý là sự đã ban làm mực-thước cho mình! 18 Vậy, anh em đã được buông tha khỏi tội-lỗi, trở nên tôi-mọi của sự công-bình rồi. 19 Tôi nói theo cách loài người, vì xác-thịt của anh em là yếu-đuối.
Vậy, anh em từng đặt chi-thể mình làm tôi sự ô-uế gian-ác đặng phạm tội-ác thể nào, thì bây giờ, hãy đặt chi-thể mình làm tôi sự công-bình đặng làm nên thánh cũng thể ấy. 20 Vả, khi anh em còn làm tôi-mọi tội-lỗi, thì đối với sự công-bình anh em được tự-do. 21 Thế thì anh em đã được kết-quả gì? Ấy là quả mà anh em hiện nay đương hổ-thẹn; vì sự cuối-cùng của những đều đó tức là sự chết. 22 Nhưng bây giờ đã được buông-tha khỏi tội-lỗi và trở nên tôi-mọi của Đức Chúa Trời rồi, thì anh em được lấy sự nên thánh làm kết-quả, và sự sống đời đời làm cuối-cùng. 23 Vì tiền công của tội-lỗi là sự chết; nhưng sự ban-cho của Đức Chúa Trời là sự sống đời đời trong Đức Chúa Jêsus-Christ, Chúa chúng ta.