Người ăn mày
của Lê Thánh Tông

Chẳng phải ăn đong, chẳng phải vay,
Khắp hòa thiên-hạ đến ăn mày.
Hạt châu, chúa cất trao ngang mặt;
Bệ ngọc, tôi từng đứng lượm tay.
Nam, bắc, đông tây đều tới cửa;
Trẻ, già, lớn, bé cũng xưng thầy.
Đến đâu, dẹp hết loài muông cẩu[1],
Thu cả kiền khôn[2] một túi đầy.

   




Chú thích

  1. Muông cẩu (muông: loài thú, cẩu: chó): loài chó.
  2. Kiền khôn 乾坤: tên hai quẻ trong bát quái, quẻ kiềng (hoặc càn) chỉ tượng trời, quẻ khôn chỉ tượng đất; nói chung về trời đất.