Lại vịnh Tô Vũ
của Lê Thánh Tông

Cờ sứ bền cầm một cán không,
Mười năm chẳng trễ tiết cô trung.
Đất Hồ sương tuyết gầy mình hạc,
Đền Hán ngày đêm nhớ mặt rồng.
Biển bắc xuân chầy, dê chẳng nghén[1],
Trời nam thu thẳm, nhạn khôn thông.
Kì lân[2] tượng vẽ còn rành rạnh
Tôi Hán nào ai dám ví cùng ?

   




Chú thích

  1. Dê chẳng nghén: Chúa Hung Nô bắt giữ Tô Vũ chăn dê ở bể bắc, hẹn bao giờ dê đực đẻ con thì cho về Hán!
  2. Kì lân: Gác Kì Lân là nơi ghi tên các công thần