Hồ Tây tức cảnh
Liễu Hạnh, Phùng Khắc Khoan, ông họ Lý, ông họ Ngô, do Phan Kế Bính dịch

Tương truyền, ông đã gặp thần nữ là Liễu Hạnh công chúa cả thảy hai lần, và đều có xướng họa thơ: một lần gặp ở chùa Thiên Minh (Lạng Sơn) khi ông đi sứ về, một lần ở Hồ Tây (nay thuộc Hà Nội) khi ông cùng với hai bạn họ Ngô và họ Lý đi chơi thuyền. Lần ở Hồ Tây, người tiên kẻ tục bèn làm thơ xướng họa liên ngâm, sau được nữ sĩ Đoàn Thị Điểm chép trong truyện "Vân Cát thần nữ" ở tập Truyền kỳ tân phả của bà. — Trích dẫn từ Liễu Hạnh công chúa của Wikipedia, bách khoa toàn thư mở.

Bài dịch này trích trong Việt Hán văn khảo.

Bà Liễu ngâm trước một câu:

Hồ-tây riêng chiếm một bầu giời,

Bát ngát tư mùa rộng mắt coi,
Cõi ngọc xanh xanh làng phía cạnh,

Phùng

Trâu vàng biêng biếc nước vành khơi.
Che mưa nhà lợp và gian cỏ,

Ngô

Chèo gió ai bơi một chiếc chài.
Rậu thủng chó đua đàn xủa tiếng,

L

Trời hôm bếp thổi khói tuôn hơi.
Mơn mơn tay lái con chèo quế,

P

Xàn xạt mình đeo chiếc áo tơi.
Thuyền Phạm phất phơ chơi bể rộng,

N

Bè Trương thấp thoáng thả sông trời.
Đò-đưa bãi lác tai dồn dã,

L

Giọng hát bờ lau tiếng thảnh thơi.
Cò xuống đua qua vùng cát đậu,

P

Diều bay sẽ liệng đám mây chơi.
Khúc ca trong đục ầm bên nước,

N

Quầng mắt xanh đen sạch bụi đời.
Đầu gối lọng lai láng chuyện,

L

Tay soi tiền giáp lả lơi cười.
Chốc sen ngả nón chứa rau búp,

P

Đáy nước gìm phao bắt cá tươi.
Có lúc kề hoa bầy tiệc rượu,

N

Họa khi tựa bóng đứng đầu mui.
Say rồi cởi áo quăng dòng mát,

L

Tắm đoạn xoay quần hóng gió phơi.
Trẻ mục Yên-hoa bày tiệc rượu,

P

Lũ tiều Thượng-uyển hẹn nhời dai.
Bắt cò cứ vững ngồi rình bụi,

N

Mò ngọc khen ai khéo lặn ngòi.
Tay lưới thế thần khôn mắc vướng,

L

Lưỡi câu danh lợi nhẹ tham mồi.
Hạ rồi bến mát còn yêu nắng,

P

Đông hết thành xuân chửa thấy mai.
Thú cảnh yên hà sang dễ đọ,

N

Sóng lòng trần tục dạ hồ vơi.
Xe săn Vị-thủy tha hồ hỏi,

L

Thuyền tới Đào-nguyên mặc sức bơi.
Chuông sớm giục thanh lòng Phật đó,

Bà Liễu kết nốt một câu:

Giăng tròn soi một bóng tiên thôi.