Gióp của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 2

Gióp bị ung-độc hành, các bạn-hữu đến thăm

21 Xảy ra một ngày kia, các con trai của Đức Chúa Trời đến ra mắt Đức Giê-hô-va, Sa-tan cũng có đến trong vòng chúng đặng ra mắt Đức Giê-hô-va. 2 Đức Giê-hô-va bèn phán hỏi Sa-tan rằng: Ngươi ở đâu đến? Sa-tan thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Tôi trải-qua đây đó trên đất và dạo chơi tại nơi nó. 3 Đức Giê-hô-va lại phán hỏi Sa-tan rằng: Ngươi có nhìn thấy Gióp, tôi-tớ của ta chăng? Trên đất chẳng có ai giống như người, vốn trọn-vẹn và ngay-thẳng, kính-sợ Đức Chúa Trời, và lánh-khỏi đều ác; lại người bền-đỗ trong sự hoàn-toàn mình, mặc dầu ngươi có giục ta phá-hủy người vô-cớ. 4 Sa-tan thưa lại với Đức Giê-hô-va rằng: Lấy da đền da[1], phàm vật chi một người có, tất sẽ trao thế cho mạng-sống mình. 5 Nhưng bây giờ xin Chúa hãy giơ tay ra, đụng đến hại xương thịt người, ắt là người sẽ phỉ-báng Chúa trước mặt. 6 Đức Giê-hô-va phán với Sa-tan rằng: Kìa, người ở trong tay ngươi; nhưng chỉ hãy giữ mạng-sống người.

7 Sa-tan bèn lui ra khỏi trước mặt Đức Giê-hô-va, hành-hại Gióp một bịnh ung-độc, từ bàn chơn cho đến chót đầu. 8 Gióp lấy một miếng sành đặng gãi mình, và ngồi trong đống tro. 9 Vợ người nói với người rằng: Uả? Ông hãy còn bền-đỗ trong sự hoàn-toàn mình sao?..... Hãy phỉ-báng Đức Chúa Trời, và chết đi! 10 Người đáp lại rằng: Ngươi nói như một người đờn-bà ngu-muội. Uả sao! Sự phước mà tay Đức Chúa Trời ban cho chúng ta, chúng ta lãnh lấy, còn sự tai-họa mà tay Ngài giáng trên chúng ta, lại chẳng lãnh lấy sao? Trong mọi việc đó, Gióp không phạm tội bởi môi miệng mình.

11 Vả, khi ba bạn-hữu của Gióp, là Ê-li-pha người Thê-man, Binh-đát người Su-a, và Sô-pha người Na-a-ma, hay được các tai-nạn đã xảy đến cho người, mỗi người bèn hẹn nhau từ xứ mình đi đến đặng chia buồn và an-ủy người. 12 Ba bạn-hữu ở xa ngước mắt lên thì chẳng nhận-biết người, bèn cất tiếng lên khóc, mỗi người xé áo mình, hất bụi lên trời mà vãi trên đầu mình. 13 Đoạn, ba bạn ngồi xuống đất với người trong bảy ngày bảy đêm, chẳng ai nói một lời với người, vì thấy sự đau-đớn người lớn lắm.

  1. Nghĩa câu tục-ngữ nầy là: Miễn cho còn sống, chẳng màng chi các của-cải.