Gái trả thù cha/Cuốn thứ nhứt/Lớp thứ sáu

LỚP THỨ SÁU

Máy chớp lên, thấy phía ngoài Hắc-y-đạo còn đang đập cửa, còn phía trong Bửu-Liêng thì đang lính-quýnh kiếm chước mà chữa mình, chợt thấy trên bàn có một cái ve đựng nước thuốc rất lớn, liền vói lấy ve nước thuốc ấy cầm sẳng trong tay, đứng nép dựa phía sau mà chờ. Trong giây phút Hắc-y-đạo đập bễ ống khóa, tống cữa nhảy vào, tay cầm cây sắt quyết kiếm Bửu-Liêng mà đánh. Chẳng dè Bửu-Liêng hờm sẳng, chờ bợm ta xô cữa bước vô, xuất kỳ bất ý ở phía sau lưng nhảy tới dơ ve thuốc lên nhắm ngay đầu Hắc-y-đạo đánh xuống một cái rất mạnh, ve thuốc bể nát ra từ miễng. (Thiệt là nữ anh-hùng, rất có đởm lược chớ phải đờn-bà con gái nước ta thì chĩ biết có một nghề la làng là thượng-kế.) Hắc-y-đạo thình-lình bị đánh rất đau, vùng la lên một tiếng, rồi day lại muốn tìm người đánh mình quyết xé thây mà ăn gan cho được mới nghe. Chẳng dè cái kiến bao con mắt cũng bị đánh bễ, nước thuốc văng vào hai con mắt không thấy chi được hết; Bửu-Liêng thừa dịp ấy thoát ra, chạy tuốc vào nhà khách phía tây đứng nép vào trong góc mà trốn, kéo mí màn che khuất chẳng ai thấy được. Hắc-y-đạo và dụi con mắt và rược theo, bộ tướng hầm-hầm rất nên dử tợn. Bửu-Liêng xem thấy hình trạng dử dằng, trong lòng phát sợ, liền kéo mí màn, có ý muốn che cho kín; chẳng dè bị Hắc-y-đạo ngó thấy, liền nhảy tới kéo mí màn ra vói bắt Bửu-Liêng. Bửu-Liêng thất kinh, song cũng ráng sức chống cự, đánh nhau một hồi, Bửu-Liêng đuối sức, cự không lại bị Hắc-y-đạo bắc được, dở lên quăn ra cữa song cách xa hơn 5 thước. Bửu-Liêng đau quá dậy không nỗi. Hắc-y-đạo nhảy theo bóp họng Bửu-Liêng. Bửu-Liêng vùng vẫy không nổi, bị bóp nghẹt họng gần muốn bức hơi. Lúc đang nguy cấp, kế lấy cứu-tinh vừa chạy tới.

Nguyên Cát-lôi-Huấn được tin giây-thép nói của Bữu-Liêng rồi liền bận áo nhãy lên xe hơi tuốc qua nhà Bữu-Liêng. Khi vừa tới cữa, ngừng xe lại nhảy xuống hâm-hở chạy vào; chẳng dè bị tên lính cảnh-soát đứng giữ phía trước cảng lại. Cát-lôi–Huấn liền lấy danh-thiếp (carte visite) đưa ra. Tên cảnh-soát cũng lắt đầu mà nói rằng: « Tôi vâng lịnh Trinh-thám Hắp-Lý, đứng gát chỗ nầy, chẳng luận là ai cũng chẳng cho vào được hết, bây giờ đã hơn 12 giờ khuya rồi, trong nhà đều ngũ hết, thầy vào đó làm chi, nếu có việc cần, xin đễ sáng mai sẻ lại. » Cát-lôi-Huấn nói: « Cô Bữu-Liêng đánh giây-thép mời tôi đến có việc cần, xin anh chớ cảng trở tôi mà hư việc. » Tên lính cãnh-soát chẳng tin, day mặt chỗ khác, không thèm nói nữa. Cát-lôi-Huấn nóng nảy, sợ e trong nhà có việc chi biến, nằng-nằng quyết một muốn vào cho được. Tên lính cảnh-soát thấy vậy lại càng sanh nghi, cứ ngăn trỡ hoài. Cát-lôi-Huấn trong lòng như lửa đốt. liền xô đại tên lính té nhào, rồi chạy tuốc vào phía sau, thấy có một người nằm ngay dưới đất, đầu bễ óc văng, máu ra lai láng, liền bước lại gần, mới hay là Trinh-thám Hắp-Lý. Cát-lôi-Huấn thất kinh, biết chắc trong nhà đã có việc biến, liền chay kiếm Bữu-Liêng; chạy vừa tới nhà khách, vùng nghe phía ngoài song có tiếng thở è-ạch, liền vội vả chạy tới, thấy Hắc-y-Đạo đang đè Bửu-Liêng nằm ngay dưới đất mà bóp họng Cát-lôi-Huấn hoản kinh liền chạy nhào tới. Hắc y-Đạo thấy Cát-lôi-Huấn đến, bèn bỏ Bữu-Liêng day lại cự với Lôi-Huấn. Hai người đánh nhau rất lâu. Bửu-Liêng lần lần tĩnh lại, thấy Cát-lôi-Huấn đang đánh với Hắc-y-Đạo, bèn nhớ lại cây súng trong túi, liền rút ra, quyết bắn Hắt-y-Đạo. Hắc-y-Đạo liệu thế không xong, vùng nhảy trái ra dông mất. Cát-lôi-Huấn rược theo vừa ra tới cửa ngoài, thì không còn thấy tâm dạng chi hết.

Cát-lôi-Huấn bèn trỡ lại đở Bữu-Liêng ngồi dậy. Bửu-Liêng liền nắm tay Cát-lôi-Huấn và tạ ơn rằng: « Quân cường-bạo nó bóp họng tôi nghẹt đà gần chết, may nhờ có thầy đến cứu, tôi mới được sống đây, thật cái ân đước của thầy ngàn năm tôi chẳng dám quên. » Cát-lôi-Huấn bèn thuật việc Trinh-Thám Hắp-Lý đã bị Hắt-y-Đạo giết rồi. Bữu-Liêng nghe nói thê-thảm chẳng cùng. Lúc ấy trong nhà, ai nấy hay đặng tựu tới rất đông. Bọn Y-tài-Nhĩ ba người cũng nối nhau chạy tới; nhưng Y-tài-Nhĩ cứ lấy hai tay duội cặp con mắt luôn, hình như ngũ mới dậy, còn Hãi-lợi-Tư thì bước tới nắm tay Bửu-Liêng mà nói rằng; « Rũi quá! Em bị đứa dữ hiếp đánh mà qua đương giấc ngũ mê, không hay mà cứu em cho được, thiệt qua rất lổi, xin em miễng chấp. » Bửu-Liêng nói: « Nếu chẳng có Cát-quân cứu tôi, thì tôi đà chết bao giờ rồi, ai mượn anh tới đây mà nói phải chẳng làm chi. » Hãi-lợi-Tư nói: « Nay em thoát khỏi, thiệt qua rất mừng.

Nhưng mà Hắc-y-Đạo dám cả gan nghinh-ngang dường ấy là cũng do nơi em không có người bảo hộ cho chánh-đáng đó. Nếu như em tuân theo lời di-mạng cũa chú mà gá nghĩa với qua thì qua sẻ hết sức hộ-trì, dầu có chết qua cũng chẳng sờn lòng: Hắc-y-Đạo hun-ác thế nào qua há sợ sao? » Bửu-Liêng khoát tay mà nói rằng: « Anh chớ nói nhiều lời, dầu cho thế nào tôi cũng chẳng lấy anh đâu, anh đừng tưỡng lếu. » Hải-lợi-Tư mặt buồn dàu-dàu, quày quã lui ra.

Lúc ấy tên lính gát cữa, nhơn bị Cát-lôi-Huấn xô té khi nảy, đã chạy kêu một người Trinh-Thám tên là Bột-Điển, hiệp nhau chạy vào, quyết tìm Cát-lôi-Huấn mà bắt cho được mới nghe. Chẳng dè khi vào tới nơi thì thấy Cát-lôi-Huấn với Bữu-Liêng đang ngồi kề nhau mà nói chuyện. Hai người biết mình đã lầm. Chẳng dám nói chi, Cát-lôi-Huấn thấy Bột-Điển vào, bèn đam việc Hắp-Lý bị giết mà nói cho Bột-Điễn hay; Bột-Điễn thất kinh, liền chạy đến đó mà xem. Xem rồi lại trở vào nhà mời Cát-lôi-Huấn bước trái ra ngoài, ý muốn tra cật. Cát-lôi-Huấn liền thò tay vào túi lấy giấy kín của mình ra trao cho Bột-Điển xem. Bột-Điễn xem rồi mĩn cười và gặt đầu từ giã ra về. Cát-lôi-Huấn trỡ lại chuyện vãn với Bửu-Liêng một hồi rồi cũng từ giả ra về. Bữu-Liêng theo đưa ra tới thang lầu, Cát-lôi-Huấn cảng lại mà nói rằng: « Trời đã khuya rồi, cô hảy lên lầu mà nghĩ, chẳng cần phải đưa đón làm chi. » Nói rồi liền bắt tay nhau mà từ biệt. Bữu-Liêng vừa mới lên lầu, bỗng thấy Na-Mật xâm-xâm đi tới, chĩ Cát-lôi-Huấn mà nói với Bữu-Liêng rằng: « Người ấy cữ chỉ quĩ trá, e chẳng phải người lành, nếu chị tin nó ắt phải mang hại. » Bữu-Liêng chẳng thèm dĩ tới, quày quã bỏ đi lên lầu. Lúc ấy Cát-lôi-Huấn tuy đã đi ra, song hãy còn trẩn lại, đứng nơi phía ngoài màn rình nghe; Những lời Na-Mật nói với Bữu-Liêng thãy đều nghe hết, song chẳng nói chi, chĩ cứ chúm chím miệng cười rồi bỏ ra về mất.

Cách vài bữa sau Y-tài-Nhĩ và Hải-lợi-Tư dắc nhau mời Bửu-Liêng đi xem quân-giới-xưởng. Bữu-Liêng hứa chịu. Hai người rất mừng, liền hối Sốp-phơ (chauffeur) sắm sữa xe-hơi. Bữu-Liêng không thấy Na-Mật liền hỏi hai người. Y-tài-Nhĩ nói: « Đêm hôm qua nó bị cãm phong hàng mà sanh chứng nhức đầu nóng lạnh, nên còn nằm nghĩ trong phòng không đi đâu được. » Bữu-Liêng tưởng thiệt như lời, liền lên xe đi với hai người, chẳng nghi ngờ chi hết.

Lúc ấy nhà tư của Cát-lôi-Huấn thì ở tại đường Vệ-đốn số 19, nhà cất 3 căng khéo tốt vô cùng, những đồ trần thiết trong nhà rất nên nhã khiết phòng biện-sự (bureau) thì ở chính giữa, bên tả thì phòng rước khách.

Ngày ấy đang buỗi sớm mai, Cát-lôi-Huấn đang ngồi một mình nơi phòng Biện-sự mà viếc thơ, bỗng thấy tên bồi cầm danh-thiếp vào mà thưa rằng: « Có một người khách đờn-bà muốn xin ra mắt. » Cát-lôi-Huấn tiếp lấy xem coi thì là danh-thiếp của nàng Na-Mật; nhơn biết Na-Mật là người âm hiểm, phần thì nhớ lại những lời nàng đã dèm-siễm mình với nàng Bữu-Liêng hôm qua, cho nên đã giận lại ghét liền đuỗi tên bồi ra rồi khép cửa lại chẳng thèm đi rước Na-Mật ở ngoài chờ đợi rất lâu, bèn xô cữa nhẹ nhẹ, lén lén bước vào vỗ vai Cát-lôi-Huấn và cười chúm chím mà nói rằng: « Thiệt thầy siêng năng quá, châm chĩ làm việc cã ngày không mệt hay sao? » Cực chẳng đã nàng đã vô lở rồi, Cát-lôi-Huấn phải buông bút bắt tay chào hỏi theo phép lịch-sự và mời qua bên nhà khách. Hai đàng ngồi xuống. Na-Mật lại mĩn cười mà hỏi rằng: « Thầy có biết tôi đến đây có ý chi chăng? Cát-lôi-Huấn lắt đầu đáp rằng: « Tôi không biết. » Na-Mật nói hẳng rằng: « Tôi mà đến đây là có ý muốn nói cho thầy hay một việc; người ta khi thầy mà thầy có biết hay chăng? » Cát-lôi-Huấn nói: « Ai mà khi tôi? — Mà khi việc gì? » Na-Mật nói: « Thỉnh thoản tôi nói cho thầy nghe, xin thầy chớ nóng. Người mà khi thầy ấy là Bữu-Liêng tức nhiên là cái người cũa thầy yêu mến lắm đó; tôi không hiểu làm sao mà thầy chĩ mê-mẩn có một mình Bữu-Liêng, chớ con gái của giòng Vi-nhĩ-Đình nầy thiếu chi người sao mà thầy cứ quyến luyến Bữu-Liêng lắm vậy; thiệt tôi dám chê con mắt thầy cạng thấy lắm đó. » Và nói và làm tuồng mi-lai nhãn-khứ, trêu-bẹo Cát-lôi-Huấn hoài mà Cát-lôi-Huấn chẳng thèm dĩ tới: hồi lâu rồi nói rằng: « Tôi mông ơn cô Bửu-Liêng chiếu cố, thì cái sự muốn của tôi đã đủ rồi chớ tôi chẳng cần đều chi khác nữa[đính chính 1]. » Na-Mật nói: « Thầy thương Bữu-Liêng mà Bữu-Liêng không thương thầy thì có ích gì, nảng giả ý bề ngoài đặng gạt thầy mà thầy không biết; nay tôi mới rỏ, cái tánh đờn-ông con trai thiệt dễ mà khi quá. » Cát-lôi-Huấn nỗi giận bèn nói xẳng rằng: « Tôi đà biết rỏ lòng dạ của Bữu-Liêng rồi, cô chớ nhiều lời, nếu cô còn nói nữa thì cô phải ra khỏi cữa tức thì » Vừa nói dứt lời, xãy nghe phía ngoài có tiếng gỏ cữa: Cát-lôi-Huấn liền muốn bước ra mỡ cữa, Na-Mật mặt mày biến sắc nắm tay Cát-lôi-Huấn kéo lại mà nói rằng: « Xin thầy cứu tôi, vì tôi đi đến đây thì chú tôi và Bữu-Liêng không ai hay hết; nay tôi nghe tiếng kêu ngoài cữa đó là tiếng cũa chú tôi và Bữu-Liêng; nếu gặp tôi đây thì ắt danh-dự của tôi hư hỏng, vậy xin thầy làm ơn dấu tôi chỗ nào cho kín, đừng cho hai người ấy thấy tôi thì cái ơn thầy rất trọng. » Và nói và làm bộ sợ sệt giớn giác. Cát-lôi-Huấn thấy vậy bất nhẫn, liền dắc tuốc qua nơi phòng ngũ, bảo núp ẩn trong ấy. Na-Mật mừng rở vào đóng cữa lại.

Rồi đó Cát-lôi-Huấn mới chạy ra mở cữa bắt tay chào hỏi rồi rước luôn 3 người khách vào nhà. Ba người khách ấy là Y-tài-Nhĩ, Hải-lợi-Tư và Bữu-Liêng. Vãng lớp thứ 6.

  1. Gốc: khác nửa được sửa thành đều chi khác nữa: chi tiết