Xem các bản dịch tiếng Việt khác của tác phẩm này tại Con ve và con kiến.

Con ve, ngâm nga cả và mùa hạ, đến mùa đông, lấy làm thốn thiếu: không có lấy một miếng ruồi, trùn chi hết. Nó đi than đói nơi ổ kiến ở gần, xin kiến cho mượn một ít bột đặng đỡ ngặt cho tới mùa mới. Nó nói với kiến rằng: “Tôi sẽ trả bổn lợi cho chị trước lúc mùa màng gặt hái, thiệt tình chẳng dám sai ngoa.” Con kiến tánh không hay cho mượn chác, ấy nó có chút tật đó. Nên nó mới hỏi con ve: “Bậu làm chi hồi mùa nắng? - Khi ấy đêm ngày tối ngâm nga cho kẻ qua người lại người ta nghe, chớ chi chẳng trái ý chị. - Khi ấy bậu ngâm nga! Qua lấy làm khoái chí lắm: vậy chừ múa đi coi thử nào.”