Con thỏ với ếch nhái
Con thỏ kia chiêm nghiệm ở trong hang nó (vì, không chiêm nghiệm, thời biết làm chi ở trong hang?) Con thỏ nầy buồn bã quá chừng: nó đã buồn bực lại tánh sợ sệt làm cho nó thêm bứt rứt bực mình. Nó nói: “Những kẻ tánh hay sợ sệt đều rất khốn khổ! Chẳng ăn đặng món chi như ý: chẳng hề được toại chí bao giờ; mắc những cơn kinh hãi bối rối luôn. Đó tôi ở đời những vậy mãi thế. Nếu tôi không có con mắt tự nhiên mở hoài, thì những mãn sợ sệt cũng chẳng ngủ được. Có kẻ hiền ngõ biểu: hãy sửa mình. Nào! Sự sợ có sửa được chăng? Tôi cũng tin chắc rằng người ta cũng sợ như tôi.” Thỏ ta suy luận như vậy, nhưng cũng phòng ngừa coi chừng coi đỗi. Chứng nó nhút nhát, lo sợ: cái hơi thở, cái bóng, cái chi bất kỳ, thảy đều làm cho nó phát rét. Con thú hay ưu sầu ấy, đang khi mơ tưởng đến nỗi nầy, bèn nghe một tiếng nhỏ nhỏ: nó vụt chạy về hang. Chạy ngang trên bờ ao kia. Ếch liền nhảy xuống nước, lặn miết vô hang sâu thẳm. Thỏ thấy vậy mới rằng: “À! Tôi làm cho chúng sợ tôi cũng như tôi sợ chúng! Mặt tôi cũng làm cho người ta kinh hãi! Tôi làm cho dinh trại quan quân thất vía hồn kinh! Tôi đâu có được dõng dược dường ấy là! Có lý nào! Thú vật run rẩy trước mặt tôi! Vậy tôi chẳng có oai sấm sét à! Tôi thấy rõ chẳng có ai rất nhát ở trên đời mà chẳng gặp được kẻ nhát hơn mình.”