Con séo
Bữa kia, con séo, cổ dài, mỏ dài, cẳng dài ra, tôi không biết đi đâu: nó bước theo dọc mé sông. Nước trong xanh như ngày thanh bạch vậy; con cá kia quần đi quần lại ngàn vòng với con cá nọ. Séo dễ gắp lấy mà ăn: cả hai đều ở gần bờ; có một đều lấy mỏ mà gắp thì chắc được; song le nó tưởng để đợi cho bụng đói hơn một chút thì hay hơn: nó ở mực thước ăn uống có giờ. Đó rồi gặp một chặp nó mới đói: nó đi lại gần bờ, thấy một ít con cá nhỏ ở dưới đáy sông lội lên, đồ ăn ấy không đẹp lòng, nó chờ món ngon hơn, lại trề nhún chê bai như con chuột, ông Horace nói thuở trước đó, nó nói: ‘Tôi, đi ăn cá nhỏ như vậy à; tôi, séo đi ăn đồ cực khổ như vậy sao! Xin quỉ thần chớ chấp!” chừng nó mở mỏ thì gặp rất ít hơn nữa: làm sao đến đỗi nó chẳng còn thấy con cá nào nữa hết, mà may phước gặp được một con ốc. (Già kén, chọn hèn)